Kí ức nào rồi cũng sẽ qua đi, nhưng có những khoảnh khắc mà tôi không bao giờ quên được trong đời, chính là cái đêm mưa tại Moscow năm ấy. M.U đã vô địch! M.U đã đăng quang! Châu Âu đã phải khuất phục! Đó là điều mà ai cũng biết. Nhưng sao tôi vẫn chưa tin? Hay chính xác là tâm hồn tôi vẫn đang tràn ngập cảm xúc, những kí ức, những khoảnh khắc về một trận chung kết kì diệu!

Ba phút hai bàn – M.U đã đi vào lịch sử bóng đá thế giới với một chiến tích thật khó tin, bất cứ một cổ động viên nào chắc hẳn không thể quên được trận chung kết lịch sử đó. Một thời kì vàng son với những Sheringham, Solskjaer, Beckham, Col. M.U đã bị dẫn trước trong suốt thời gian thi đấu chính thức nhưng chỉ với ba phút bù giờ thôi, tình thế đã đảo ngược hoàn toàn. Ba phút –Thời gian quá ít ỏi để làm nên một điều gì, nhưng trong cái ngày định mệnh đó, M.U đã khiến ba phút nhỏ nhoi trở nên lớn lao vô cùng, những đứa con thành Manchester đã khẳng định một chân lí của bóng đá: Khi trọng tài còn chưa thổi còi thì nghĩa là trận đấu còn chưa kết thúc!. Sheringham và Solskjaer đã ghi hai bàn thắng bằng vàng giúp M.U đoạt cú ăn ba mà cả thế giới đã phải nghiêng mình thán phục.

Đó không phải là cảm xúc thực của tôi, tôi không xem trận đấu đó! Không được tận hưởng những phút giây tuyệt vời của một ngày trọng đại nhưng chín năm sau, nó đã trở lại với một cách hoàn toàn mới. 9 năm – đủ để tôi trưởng thành, 9 năm – Đủ để những đôi chân trở nên mệt mỏi, những sự ra đi, những thăng trầm. 9 năm- Một kỉ nguyên mới đã mở ra, một thế hệ mới đã đến, thế hệ của những Ronaldo, Rooney, Tevez, Nani…, một M.U mới, một M.U của sức trẻ, sự nhiệt huyết và tinh thần chiến đấu bất diệt.

LUZHNIKI, MOSCOW (21/5/2008), thế giới chia hai nửa đỏ-xanh, M.U và Chelsea đã tạo nên một trận chung kết hội tụ tất cả các cảm xúc của bóng đá: Hồi hộp, gay gấn, căng thẳng, sôi nổi, quyết liệt, nghẹt thở, bất ngờ và thực sự lôi cuốn. Hiệp 1 thuộc về M.U, chơi năng động, hứng khởi và ép vế Chelsea hoàn toàn, Khoảng khắc West Brown chuyền bóng- Một đường chuyền đơn giản, thời gian bỗng như ngừng lại, trái tim tôi chợt xao xuyến, tôi đang mong đợi điều gì? Một quả đánh đầu? Một pha khống chế bóng? Một cú vô lê? Hay chính xác tôi đang mong chờ một bàn thắng!Thế rồi Ronaldo bật cao, khoảnh khắc đó, tôi không nghĩ nữa, đó chính là bàn thắng! Một bàn thắng xứng đáng với một thế trận vượt trội, một bản thắng thổi bay mọi lời chỉ trích rằng “ Ronaldo là cầu thủ lớn của những trận đấu nhỏ”.

Những phút sau đó, trái tim tôi lại tiếp tục rung rinh rồi trở nên sài giật, khoảnh khắc Tevez bay người đánh đầu, khoảnh khắc Carrik sút bồi, mong chờ và tiếc nuối. Và khi hiệp 1 chỉ còn một phút, khoảnh khắc Lampart ghi bàn, tôi không cảm thấy gì, hay đúng ra là tôi chưa nhận thức được điều gì vừa xảy ra, nó diễn ra quá nhanh. Chỉ đến khi trọng tài nổi còi kết thúc hiệp 1, tôi mới biết tỉ số là 1-1.

Hiệp 2 là của Chelsea! Có được bàn gỡ hòa ngay trong hiệp 1, Chelsea dần lấy lại được thế trận và chiếm lĩnh cả hiệp 2. Những khoảnh khắc lại tiếp tục đến với tôi nhưng ..khác lắm. Thay bằng sự sung sướng, sự hi vọng, tiếc nuối thì giờ đây là sự sợ hãi, hồi hộp và lo lắng. Khoảnh khắc Drogba sút bóng, Van der Sar bay người, bóng đã ngoài tầm với, tôi lo lắng, tôi sợ đó sẽ là bàn thắng, tôi càng sợ hơn khi đây đã là hiệp 2, sẽ không còn 15 phút để trấn an tinh thần, sẽ không còn cả một hiệp để sửa chữa. Nhưng rồi bóng đập cột dọc, tôi như trút bỏ được gánh nặng, tiếp tục hi vọng. Nỗi sợ hãi nhanh chóng trở lại khi khoảnh khắc Lampart sút bóng, bóng bay vút lên nhưng vẫn đủ để đi vào lưới, Van der Sar đã không kịp phản xạ, tôi không hi vọng nhiều nhưng vẫn mong chờ điều kì diệu.Và rồi bóng đập xà ngang, lòng tôi thanh thản, tôi mỉm cười, tôi sẽ không còn phải sợ bất cứ điều gì nữa vì tôi biết định mệnh đã chọn M.U, không đội bóng nào khác ngoài M.U!

Cú trượt chân quyết định

Khoảnh khắc Terry bước lên, tôi không đủ can đảm để nhìn nữa, tôi quay mặt vào tường, mắt đã rơm rớm, những giọt nước mắt của sự thất bại, tôi không can tâm, có thể trận này hai đội đều xứng đáng nhưng xét toàn mùa giải thì M.U xứng hơn. Và…ko vào!!! Không gian như vỡ òa, tôi đã bật khóc, tôi khóc như một đứa trẻ phải xa mẹ, những giọt nước mắt sung sướng. Terry không có lỗi, đội bóng của anh cũng không có lỗi, chẳng qua là họ đã thiếu đi một phẩm chất của nhà vô địch, đó là sự may mắn! Thôi, không cần phải chờ đợi nữa, vô địch rồi đó!.

Cuối cùng, khoảnh khắc Van der Dar bay người đẩy cú sút cả Anelka, tôi không reo hò nữa, tôi biết trước rồi mà, hạnh phúc ngập tràn, không gian choáng ngợp màu đỏ – sắc màu chiến thắng. Vandesar bật dậy, anh chỉ có vài giây dành cho mình, những vóng áo đỏ vụt lao đến ôm trầm, gieo hò, sung sướng. Tâm hồn tôi lâng lâng, tôi đang ở Mosscow, tôi… Giây phút hạnh phúc nhất đời là đây, khoảnh khắc thiêng liêng, Ryan Giggs nâng cao chiếc cúp vô địch chính thức khẳng định:

MANCHESTER UNITED IS THE UEFA CHAMPIONS LEAGUE WINNERS 2008

Và khoảnh khắc vỡ òa

Thời gian vẫn cứ trôi, những kí ức, những khoảnh khắc rồi sẽ qua nhưng nó sẽ được ghi nhớ mãi mãi. Mưa vẫn cứ rơi, những giọt mồ hôi vẫn chảy, máu của Scholes đã đổ, những bước chạy không biết mệt mỏi, Terry đã khóc, Ballack đã khóc, Ronaldo cũng đã khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc, những giọt nước mắt tiếc nuối, không gian có lúc vỡ òa rồi có lúc im lặng đến sởn gai ốc…Những khoảnh khắc vui buồn lẫn lộn, ranh rới giữa chiến thắng và thất bại, giữa anh hùng và kẻ tội đồ, giữa người thắng và kẻ thua sao mà mong manh đến thế. Vinh quang không dành cho kẻ yếu đuối, chắc chắn vậy!Chỉ có bản lĩnh, sự cống hiến, sự quyết tâm cộng thêm chút may mắn mới xứng đáng đứng ở vị trí cao nhất, mới xứng đáng với ngôi vua. Vinh quang sẽ còn tiếp diễn, khoảnh khắc màu đỏ sẽ lại…tung bay, hãy cứ tin đi!

Tags

Share Now

About Author

Related Post

Leave us a reply