Manchester United được thành lập năm 1878, mặc dù dưới một cái tên hoàn toàn khác – Newton Heath LYR (Công ty Đường sắt Lancashire và Yorkshire).


Một chút hoài nghi về ảnh hưởng của mình đối với cuộc chơi trong nước, thậm chí trên thế giới, những người công nhân trong khu đường sắt tại Newton Heath chỉ muốn hưởng thụ niềm đam mê của mình qua những trận đấu với đội bóng của những bộ phận khác của công ty đường sắt Lancashire và Yorkshire hay những công ty đường sắt khác.

Thật ra, khi Liên đoàn bóng đá Anh được thành lập năm 1888, Newton Heath không nghĩ rằng họ đủ khả năng để trở thành những thành viên sáng lập như những câu lạc bộ khác trong đó có Blackburn Rovers và Preston North End. Thay vào đó họ đã chờ đến năm 1892 mới bắt đầu bước vào cuộc chơi. Tuy nhiên, họ bắt đầu mùa bóng đầu tiên thật tệ hại, đứng cuối bảng và phải đá trận play-off với Small Heath (nay là Birmingham City) để trụ lại.

Những năm sau đó, Newton Heath gặp rất nhiều khó khăn về tài chính, thậm chí khi bắt đầu bước vào thế kỷ 20, họ đã dự định giải thể đội bóng. Tuy nhiên, một ông chủ nhà máy bia ở địa phương, John Henry Davies, đã đứng ra cứu câu lạc bộ. Chuyện kể rằng John Henry Davies chỉ biết về tình hình khó khăn của đội bóng khi ông bắt gặp một con chó của đội trưởng Newton Heath, Harry Stafford.

Davies quyết định đầu tư vào đội bóng chỉ với mong muốn được điều hành nó. Điều này đã dẫn đến việc thay đổi tên của đội bóng, sau một vài lựa chọn như Manchester Central và Manchester Celtic bị từ chối, cái tên Manchester United đã ra đời vào cuối tháng 4 đầu tháng 5 năm 1902.

Nhân vật có ảnh hưởng tiếp theo đến với Manchester United là Ernest Mangnall, người được bổ nhiệm làm thư ký cho đội bóng vào tháng 9 năm 1903 nhưng được biết đến nhiều hơn như là huấn luyện viên đầu tiên của câu lạc bộ. Câu lạc bộ của Ernest Mangnall, cùng với những cầu thủ mới ký được như thủ môn Harry Moger và tiền đạo Charlie Sagar, đã kết thúc ở vị trí thứ ba giải hạng hai mùa giải 1903/04 và 1904/05.

Mùa giải tiếp theo, 1905/06, đã chứng tỏ là một trong những mùa giải vĩ đại nhất trong giai đoạn đầu của Manchester United. Hàng trung vệ với Dick Duckworth, Alex Bell và đội trưởng Charlie Roberts có công rất lớn khi đưa đội vào tới vòng tứ kết cúp FA, nhưng quan trọng hơn là đội bóng đã kết thúc mùa giải với vị trí thứ hai giải hạng hai. 12 năm sau khi bị xuống hạng, Manchester United đã giành lại được vị trí của mình trong nhóm đầu.

Để chào mừng chiến thắng trở lại giải hạng nhất, Mangnall đã ký hợp đồng với Billy Meredith từ đối thủ kình định cùng thành phố Manchester City. Còn được đặt biệt danh là Phù thuỷ Xứ Uên, Meredith đã từng dính vào một vụ sì-căng-đan bán độ tại Manchester City và bị đưa ra bán đấu giá cùng với 17 cầu thủ khác. Mangnall nhanh chóng quyết định và đã có được chữ ký của Meredith trước khi cuộc đấu giá bắt đầu.

Sự gia nhập của cầu thủ chạy cánh này đã mang lại cảm hứng cho toàn đội – Meredith đã kiến thiết vô số bàn thắng cho Sandy Turnbull trong mùa giải1907/08 khi Manchester United đoạt chức Vô địch Giải bóng đá Anh (Football League Championship) lần đầu tiên.

Là nhà vô địch, năm 1908 Manchester United đã chơi trận đấu tranh cúp Charity Shield lần đầu tiên trong lịch sử của mình. Họ đã đánh bại đội đoạt cúp FA, Queen Park Rangers với tỷ số 4-0 nhờ vào một cú hat-trick của cầu thủ cùng họ với Sandy, Jimmy Turnbull.

Danh hiệu thứ ba được bổ sung vào bảng danh dự của câu lạc bộ là cúp FA, tại cuối mùa giải khốc liệt năm 1909. Manchester United đánh bại Bristol City 1-0 trong trận chung kết với bàn thắng của Sandy Turnbull.

Và như vậy chương đầu tiên trong lịch sử câu lạc bộ đã kết thúc trong tiếng tăm lừng lẫy, hứa hẹn nhiều thành tích hơn nữa trong giai đoạn tiếp theo, trong đó có việc chuyển sang một sân vận động mới, một thánh địa bất diệt đã ra đời – Old Trafford.

Old Trafford những ngày sơ khai

Bắt đầu từ mùa bóng năm 1909/10, sân Old Trafford đã chính thức bước vào bản đồ của bóng đá thế giới.

Mảnh đất nơi xây sân vận động được Công ty Bia Manchester (Chủ công ty là John Henry Davies) mua và cho câu lạc bộ thuê. Đích thân Davies tự bỏ tiền ra để xây dựng sân vận động Old Trafford, công việc xây dựng bắt đầu từ năm 1908 dưới sự giám sát của một kiến trúc sư lừng danh là Archibald Leitch.

Trận đấu đầu tiên của Manchester United tại Old Trafford diễn ra vào ngày 19 tháng 2 năm 1910. Đáng tiếc, tại trận ra quân này, đội chủ nhà đã thua 3-4 trước vị khách đầu tiên của sân Old Trafford là Liverpool, nhưng sân vận động đã đón tiếp thành công 80.000 khán giả. Hai ngày trước đó, khung gỗ cũ kỹ của sân Bank Street (sân vận động cũ của Manchester United) đã bị gãy vì gió – càng chứng minh rằng, có lẽ, Manchester United cần phải có một ngôi nhà mới xứng đáng với tầm vóc lịch sử của câu lạc bộ.

Quả thực, Manchester United đã đăng quang ngôi vô địch Giải bóng đá Anh lần thứ hai trong lịch sự của mình tại mùa bóng 1910/1911 tràn ắp khán giả tại sân Old Trafford. Họ đã chính thức đoạt ngôi vô địch trên sân nhà vào trận cuối cùng của mùa bóng khi đánh bại Sunderland 5-1 trong đó Harold Halse ghi được hai bàn.

Halse không phải là người hùng ghi bàn duy nhất của Manchester United trong mùa giải vô địch lần thứ hai này. Một người hùng khác là tiền đạo lãng tử Enoch ‘Knocker’ West, người đã ghi 19 bàn thắng trong suốt mùa giải đó. Manchester United cũng đã đoạt nốt Cúp Charity Shield khi vùi dập Swindon Town với tỷ số 8-4, một lần nữa Halse lại ghi danh mình trong trận đấu này với những 6 bàn thắng.

Mặc dù với những kỳ công như vậy, Manchester United đã không thể duy trì mạch chiến thắng của mình và đến mùa giải 1911/12, nhà đương kim vô địch đã kết thúc với vị trí đáng thất vọng, thứ mười ba trong bảng xếp hạng. Huấn luyện viên kiêm thư ký Ernest Mangnall quá chán nản trước những lời chỉ trích nặng nề của giới hâm mộ đã từ chức và đã gia nhập Manchester City, người láng giềng và cũng là kẻ kình địch của Manchester United.

Việc tìm kiếm người kế nhiệm Mangnall chỉ chấm dứt khi JJ Bentley, chủ tịch của Giải bóng đá Anh đồng ý lãnh đạo đội. Dưới sự chỉ đạo của JJ Bentley, những con Quỷ Đỏ đã dần lấy lại được phong độ của mình và kết thúc mùa giải 1912/13 với vị trí thứ tư.

Mùa bóng 1913/14 là giai đoạn chuyển giao thế hệ, sau khi bán Charlie Roberts và Alex Bell sang Oldham và Blackburn. Manchester United đã lại quay trở về vị trí thứ mười bốn trong bảng xếp hạng, tuy nhiên còn được một chút an ủi khi tiền đạo West của câu lạc bộ lần thứ ba liên tiếp đoạt danh hiệu vua phá lưới của giải.

Chiến dịch mùa bóng 1914/15 đánh dấu một bước thay đổi trong quản lý đội bóng – tháng 12 năm 1914, lần đầu tiên vai trò của huấn luyện viên và thư ký đã được tách rời ra. Bentley trở thành thư ký chuyên trách và John Robson được chỉ định là huấn luyện viên chịu trách nhiệm lựa chọn đội hình.

Đáng tiếc, đội bóng của Robson chỉ còn là cái bóng của Manchester United lừng lẫy trong thập kỷ trước, chỉ còn George Stacey, Billy Meredith, Sandy Turnbull và George Wall trong đội hình đã giành Cúp FA năm 1909 Cup. Không có gì ngạc nhiên, câu lạc bộ đã gặp rất nhiều khó khăn, và mùa bóng 1914/15 đó, Manchester United chỉ cách khu vực xuống hạng có đúng một điểm kết thúc mùa giải. Như sát thêm muối vào vết thương của Manchester United, câu lạc bộ Manchester City của Mangnall đã kết thúc mùa giải với vị trí thứ năm, trên mười ba bậc so với Manchester United.

Trước khi Manchester United có thể đưa ra một kế hoạch phục hồi, sự bùng nổ của chiến tranh thế giới thứ nhất đã bóng đá ra khỏi mối quan tâm của người dân. Giải vô địch Anh bị tạm ngừng, các câu lạc bộ chỉ còn tìm cách duy trì hoạt động qua những giải đấu trong từng vùng.

Manchester United đã chơi tại giải đấu Lancashire Prinicipal và Subsidiary trong bốn mùa giải, những đó cũng không phải là những cuộc vui, sự đói nghèo kết hợp với việc hai cầu thủ của đội bóng tham gia bán độ trong một trận đấu. Enoch West bị cấm chơi bóng suốt đời, Sandy Turnbull gia nhập tiểu đoàn các cầu thủ bóng đá tham gia chiến tranh.

Turnbull bị giết trong một trận chiến tại Pháp tháng 5 năm 1917, với cái chết bi thảm của Turnbull, Manchester United quay trở lại Giải vô địch Anh năm 1919/20 với đội hình không còn một người hùng nào trong giai đoạn đầu tiên của câu lạc bộ.

Sau bốn năm tạm hoãn vì Chiến tranh thế giới lần thứ nhất, Manchester United quay trở lại Giải vô địch Anh (League football) ngày 30 tháng 8 năm 1919. Trong trận đấu đầu tiên với Derby County, Manchester United ra quân với nhiều gương mặt mới – thực tế chỉ có đúng hai cầu thủ đã từng chơi cho Manchester United vào cuối mùa giải năm 1914/15.

Tuy Billy Meredith vẫn ở lại Old Trafford nhưng ông đã bước sang nửa bên kia của sự nghiệp sân cỏ lừng lẫy của mình tại Old Trafford. Billy Meredith chỉ ra sân thi đấu 19 trận trong mùa giải 1919/20 khi Manchester United kết thúc ở vị trí thứ 12. Một người hùng mới của Manchester United xuất hiện, đó là Joe Spence cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất cho đội với 14 bàn. Joe Spence một lần nữa là cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất trong mùa giải 1920/21, nhưng lần này thì chỉ với một nửa số bàn thắng ở mùa bóng trước khi United kết thúc mùa giải với vị trí thứ 13.

Huấn luyện viên John Robson sau mùa giải thất bại đó đã rời câu lạc bộ và được thay thế bởi John Chapman, người đã áp dụng trở lại vai trò kép thư ký/huấn luyện viên. Trong khi đó, cựu huấn luyện viên Ernest Mangnall tiếp tục sự nghiệp với Manchester City, khi câu lạc bộ này chuyển sang một sân vận động mới, sân Maine Road.

Mangnall cũng ký lại hợp đồng với Billy Meredith cho Manchester City, việc ra đi của Billy Meredith có lẽ không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên khi mà Manchester United đã phải xuống hạng trong mùa bóng đầu tiên không có Billy Meredith, Manchester United chỉ thắng được 8 trong tổng sô 42 trận đấu trong mùa giải 1921/22.

Đội hình của Chapman chơi tại giải hạng hai đã không còn bất kỳ một ngôi sao nào và không thể thăng hạng ở hai mùa bóng sau đó (1922/23 và 1923/24). Đến mùa giải 1924/25, thủ lĩnh trên sân cỏ khi đó của Manchester United, Frank Barson, cuối cùng đã giúp đội bóng cải thiện lối chơi và giúp đội bóng lên hạng khi kết thúc giải ở vị trí thứ 2 sau Leicester City và chỉ thua đúng 8 trận trong suốt mùa giải.

Mùa giải 1925/26 sau khi trở về với giải hạng nhất Manchester United đã giành được vị trí thứ chín. Đội bóng của Chapman cũng có một cuộc đua tuyệt với tại Cúp FA năm đó, tuy nhiên họ phải dừng bước tại vòng bán kết khi bị Manchester City đánh bại với tỷ số 3-0 tại Bramall Lane. May mắn của Manchester City cũng kéo dài không lâu khi họ không những thua trong trận chung kết Cúp FA (thua 0-1 trước Bolton) mà còn bị xuống hạng trong mùa bóng đó.

Không phải rằng vì thế mà các cổ động viên của Manchester United có thể cười vào mặt đội bóng cùng thành phố. Hai tháng sau khi bước vào mùa giải 1926/27, Manchester United đã gặp rắc rối khi FA cấm John Chapman điều hành đội bóng với hiệu lực ngay tức khắc, những lý do của việc cấm này đến nay vẫn không được FA tiết lộ. Tiền đạo cánh Clarence Hilditch đành phải tiếp quản với vai trò vừa là cầu thủ vừa là huấn luyện viên trong khi câu lạc bộ đang tìm kiếm một người mới, nhưng cũng chính vì phải kiêm nhiệm nên Clarence Hilditch đã do dự không dám chọn mình vào thành phần thi đấu và kết quả Manchester United đã phải chịu nhiều thất bại trong mùa giải này.

Người kế nghiệp của Chapman, Herbert Bamlett, đã đến với câu lạc bộ vào cuối mùa giải. Các cổ động viên của Manchester United đã từng biết đến Herbert Bamlett khi ông là trọng tài đã hoãn trận tứ kết Cúp FA của Manchester United tại Burnley năm 1909, khi đội đang bị dẫn 0-1 trong một trận bão tuyết. Sau đó, Manchester United với sự xuất sắc của Charlie Roberts đã thắng trong trận đá lại và đoạt Cúp FA năm đó!

Đáng buồn là Bamlett không mang lại bất kỳ một ảnh hưởng nào đến thành công của Manchester United trong vai trò một huấn luyện viên. Đội bóng từ từ trượt dốc và kết thúc mùa bóng 1926/27 và 1927/28 ở các vị trí đáng hổ thẹn, thứ 15 và 18 và chỉ có thể phục hồi một chút uy thế của mình khi đứng thứ 12 tại mùa giải năm 1928/29. Joe Spence tiếp tục ghi bàn nhưng ông đã không thể ngăn cản sự xuống dốc không phanh của Manchester United…

Sự suy tàn của United bắt đầu ở thập niên 1930 kế tiếp sau một chuỗi thất bại tồi tệ ở thập niên 1920.Manchester United kế thúc ở vị trí thứ 14 trong mùa giải 1929/1930, đã làm chất đầy sự lo lắng tới người hâm mộ.

Nỗi lo lắng của họ đã thành sự thật trong mùa giải tiếp theo, khi Man utd bắt đầu sự tồi tệ nhất trong lịch sử bằng 12 trận thua đầu tiên trong một giải đấu. Một tá trận thua bao gồm cả hai thảm họa trên sân Old Trafford,6-0 bởi Huddersfield Town và sau đó là 7-4 trước NewCastle United. Mùa giải đã bắt đầu vào tháng 12 trước khi đội bóng của Herbert Bamlett kiếm được điểm đầu tiên bằng chiến thắng 2-0 trên sân nhà trước Birmingham City.

United thậm chí để thua 27 trong tổng số 42 trận của giải 1930/1931 và để thủng lưới 115 bàn. Sự xuống hạng của United đã làm cho Bamlett đầu hàng và thứ kí Walter Crickmer phải đứng ra để thay đổi mọi vấn đề của đội. Tuy nhiên đã không có sự đổi mới nào ngay lập tức và cũng không đáng ngạc nhiên khi họ bị thua hai trận mở đầu ở giải hạng 2, mùa giải 1931/1932.

Lòng kiên nhẫn của các cổ động viên được thử thách và nhiều người trong số họ đã không đủ kiên nhẫn để xem United chơi bóng trên sân vận động – chỉ có khoảng gần 3,507 fan tới xem trận đấu mở đầu mùa giải. Cũng như đội bóng ngày càng đi xuống thì mối quan hệ với người hâm mộ cũng trở nên xấu hơn. Bước vào tháng 12, câu lạc bộ không có tiền để trả lương cho các cầu thủ .Sự phá sản đã sắp thành sự thật.

Một vị cứu tinh đã đến rất đúng lúc, ông là James Gibson một chủ nhà máy sản xuất đồng phục cho quân đội. Ông đầu tư vào câu lạc bộ £300,000 để trả lương và bắt đầu kế hoạch đưa câu lạc bộ trở lại vị trí xứng đáng. James mời một huấn luyện viên mới Scott Ducan người đã được đưa một số tiền để sử dụng cuộc cách cải tổ tuy nhiên Ducan đã không dùng nhiều đến chúng.

Sự tồi tệ tiếp tục dưới “triều đại” của Duncan 1933/1934 khi United đứng trên bề vực xuống chơi ở giải hạng 3 lần đầu tiên trong lịch sử của chính mình. May thay “sự sống xót” đã rõ ràng hơn hết vào cuối mùa bóng khi có trận thắng 2-0 do công của Tom Manley và Jack Cape đồng thời loại trực tiếp đối thủ Millwall  ra khỏi giải đấu. Trong cùng tuần lễ đó Man city đã giành được cúp F.A với một người đàn ông có cái tên Matt Busby.

MU kết thúc mùa giải 1934/1935 ở vị trí thứ 5 và sau đó vào mùa bóng 1835. 1936 họ dường như đã tìm lại được chính mình khi không để thua trong suốt 19 trận và càng đảm bảo trở thành nhà vô địch giải hạng 2 với chiến thắng 3-2 trước Bury tại Gigg Lane cảm ơn những bàn thắng được ghi do công của Manley và George Mutch.

Mùa giải kết thúc ở giải hạng 2 và có lẽ United sẽ tiếp tục có phong độ tốt khi họ trở lại hạng nhất nhưng đến gần Lễ Giáng Sinh, họ mới có bốn trận thắng bao gồm cả trận đấu vào ngày giáng sinh… Chỉ có 10 trận thắng trong toàn mùa bóng kể từ khi quay lại giải bóng đỉnh cao nhất nước Anh, điều đó thật tồi tệ. Ngược lại City đang chễm chệ trên ngôi đầu bảng. Sự xuống dốc của United bao gồm cả sự có mặt của Walter Winterbottom, người mà không lâu sau làm huấn luyện viên cho đội U16 nước Anh và được phong “Hiệp Sĩ”.

Trong mùa giải tiếp theo MU có bước thụt lùi khi Scott Duncan thừa nhận có một vài sự cho nợ khi ông rời câu lạc bộ đến Ipswich Town vào tháng 12 năm 1937. Walter Crickmer một lần nữa đã sẵn sàng đứng ra để trở thành một huấn luyện viên tạm thời của United.

Việc làm nổi bật nhất dưới sự lãnh đạo của Duncan và Crickmer là đào tạo ra Johnny Carey người sau này được thừa nhận như một hậu vệ hay nhất trong lịch sử bóng đá.Chơi 32 trận và ghi 6 bàn,Carey giúp United trụ hạng thành công ,khi kết thúc mùa bóng ở vị trí thứ 14 trong khi đó Man City đang có sự xuống dốc tồi tệ !không có nhiều thời gian để hả hê ,tuy nhiên giải đấu đã phải tạm hoãn một vài năm do chiến tranh đã bùng nổ

Thế chiến lần 2 nổ ra đã đẩy lùi bóng đá ra khỏi suy nghĩ của mọi người suốt giữa những năm từ 1939 đến 1946. Nhưng thậm chí khi giải đấu vắng bóng, Old Trafford vẫn được chăm sóc một cách cẩn thận.

Vào ngày 11/3/1941, sân vận động đã bị trúng bom trong suốt thời kì Quốc Xã Đức tấn công. Sự tấn công đó đã phá hủy toàn bộ khán đài chính,phòng thay đồ của cầu thủ và những phòng chuyên dùng.. Sự tàn phá đó là một điều gây xúc động mạnh nhưng sự lạc quan đã đến ngay sau đó không lâu.

Một người đàn ông đã gia nhập vào Manchester United, người được coi là quan trọng nhất trong lịch sử của câu lạc bộ Manchester United – Matt Busby, Cựu cầu thủ của Manchester City và Liverpool .Ông đến “Quỉ đỏ” vào năm 1945 với một bản hợp đồng ngắn hạn 5 năm nhưng không ai có thể ngờ, ông là huấn luyện viên của Manchester United suốt 25 năm sau đó.

Busby không mất nhiều thời gian để xây dựng đội hình cũng như thể hiện trình độ của mình ,biến đổi một vài vị trí trong đó có cả những cầu thủ được coi là quan trọng trước đó. Ông cũng đã kiếm “bộ năm tiền đạo nổi tiếng” khi mua họ về trong cùng một thời điểm:Jimmy Delaney,Stan Pearson ,Jack Rowley, Charlie Mitten và Johnny Morris.

Tuy nhiên chữ kí quan trọng nhất mà Busby có được không phải là môt huấn luyện viên mà là một trợ lý huấn luyện viên, người mà ông đã gặp trong suốt chiến tranh và được nhận định như một cánh tay phải hoàn hảo, Jimmy Murphy. Bộ đôi này đã cùng nhau hướng tới mục tiêu đưa United trở thành một quyền lực của bóng đá Thế Giới.

Busby và Murphy đã bước những bước đầu tiên trên con đường xây dựng một đội bóng tuyệt vời và tất nhiên trước tiên phải có sự thay đổi trong thành tích ở nội địa. Họ đã có một chút thành công khi kết thúc mùa giải ở vị trí thứ hai sau Liverpool mùa giải 1946/47, một vị trí cao nhất câu lạc bộ có được trong 36 năm đó cũng là lý do chính cho sự lạc quan để rồi đội bóng đã giành được chức vô địch cúp liên đoàn trong cùng năm.

Những chàng trai của United trộn lẫn giữa những tài năng địa phương và các cầu thủ đã khẳng định được mình, United đã có thành tích đầu tiên của họ trong năm tiếp theo khi họ đánh bại đội bóng Blackpool với Stanley Matthews, Stan Mortensen, Harry Johnston trong trận trung kết F.A Cup 1948. Đó là lần đầu tiên sau 39 năm đội bóng “Quỉ đỏ” trở lại với chức vô địch từ năm 1909.

F.A Cup cũng là chức vô địch đầu tiên mà câu lạc bộ có được kể từ lần vô địch giải hạng nhất vào năm 1911 và đó cũng là mục tiêu số một mà giờ đây các chàng trai của Matt Bushy đang hướng tới . Trong suốt năm mùa giải đầu tiên ở United,Matt Bushy đã mang về cho câu lạc bộ 2 trong bốn chiếc cúp quan trọng nhất và 4 trong nhiều chiếc khác (1449/1950).

Những thành tích tuyệt vời đã mang người hâm mộ trở lại với đội bóng – đã có hơn 1 triệu người đến xem đội thi đấu trong mùa giải 1947/1948, cùng với đó là sự thoát khỏi nợ nần. Chắc chắn các fan sẽ không phải chờ quá lâu để “sờ” vào được những chiếc cúp mà họ khao khát bấy lâu nay….

Nếu mọi điều tốt đẹp phải kết thúc, điều đó hiển nhiên đúng với đội bóng dưới sự huấn luyện của Matt Busby .Sau hậu chiến,United đã có những thành công rực sáng vào thập niên 1950.

Sự bất đồng ý kiến về chiến thuật trong trận trung kết F.A Cup năm 1948 trong phòng thay đồ là một dấu hiệu không tốt đẹp cho sự tan rã chăng ? khi mà Johnny Morris rời Old Trafford đến Derby và Charlie Mitten mang tài năng của mình đến đất nước Nam Mĩ Colombia.Một vài người hâm mộ đã vô cùng lo lắng khi câu lạc bộ mất một số ngôi sao nhưng một vài khác trong số họ tỏ ra tin tưởng vào Bushy coi đó như một sự trung thành.

Kế hoạch tuyệt vời của người đàn ông Scotland đó là “những chàng trai trẻ cho tương lai”,họ đã được chiêu mộ từ cuối những năm của thập niên 1940.Jackie Blanchflower và Roger Byrne là những cầu thủ trong lứa đầu tiên và họ đã được gán cho cái tên là “Babes” bởi một tờ báo trong trận ra mắt đầu tiên của họ vào mùa giải 1951/1952 ,United đã chiến thắng giải đấu quan trọng nhất (cúp hạng nhất cũ) lần đầu tiên kể từ năm 1911.

Byrne,21 tuổi ,đã tham gia các trận đấu quan trọng và tỏ ra thành công ,với 24 lần xuất hiện bao gồm 6 lần mà ghi được 7 bàn bên cánh trái ,anh trở thành một hậu vệ trái thật sự và là đội trưởng của United trong 4 năm từ tháng 2 năm 1954.

Trong hai mùa bóng liên tiếp 1955/1956 và 1956/1957 .Byrne đã được nâng chiếc cúp vô địch với tư cách là một thủ quân của một đội bóng trẻ tuyệt vời bao gồm những cầu thủ trưởng thành dưới sự huấn luyện của Bushy.Eddie Colman ,Mark Jones và David Pegg tất cả họ trở thành những người thường xuyên có mặt trong đội hình chính kể từ khi được đưa lên , sau một loạt chức vô địch ở F.A Cup dành cho lứa thanh niên bắt đầu vào năm 1953.

Không phải các tài năng đều là những cầu thủ do United đào tạo nhưng các huấn luyện viên của Man Utd tỏ ra hài lòng với những sự lựa chọn đúng đắn của họ :£30,000 với Tommy Tylor ,một tiền đạo từ Barnsley. Anh tỏ ra là một “chữ kí” xuất sắc khi tiếp tục có những bàn thắng cho cả câu lạc bộ và đội tuyển Anh .Một cuộc đầu từ tốt khác với thủ môn Harry Gregg đến từ Doncaster Rovers vào tháng 12 năm 1957.Với phí chuyển nhượng là £23,000, anh trở thành thủ môn đắt giá nhất lúc bấy giờ .Dường như ngay lập tức anh trở thành người chặn đứng các cú sút số một cho cả United và đội tuyển Bắc Ai-len.

Một tài năng trẻ xuất sắc khác cho cả câu lạc bộ và đội tuyển Quốc Gia Anh là Duncan Edwards. Một cầu thủ có sức mạnh,tài năng và sự trưởng thành mặc dù đang ở độ tuyển thiếu niên vì vậy Matt Bushy không thể nào mà không mang anh về United .Vào tháng 4 năm 1953 , anh trở thành cầu thủ trẻ nhất ở giải hạng nhất khi mới tròn 16 tuổi và 185 ngày. Một trận đấu đã cô đọng lại đượcmột đội hình Babes mới ,xuất sắc của Bushy nhiều nhất đó là trận gặp Arsenal trên sân Highbury 1/2/1958. Trước 63,578 khán giả MU đã đánh bại “những khẩu thần công” với tỷ số 5-4 từ những bàn thắng của Ewards,Taylor(2),Bobby Charlton và Denis Viollet.

Buồn thay,trận đấu tuyệt vời nhất trong lịch sử bóng đá Anh cũng là một trận cầu cuối cùng của một đội bóng xuất sắc trong lịch sử United.Từ Highbury, các cầu thủ đáp máy bay đi thi đấu ở giải vô địch Châu Âu để tham gia trận đấu ở vòng 2 gặp “Sao đỏ Belgrade” và tỷ số của trận đấu là 3-3.

Chiến thắng 5-4 trước đó là sự thể hiện của một tập thể vững mạnh ,chuyến bay định mệnh trên bầu trời Munich diễn ra ngay sau đó ngày 6/2/1958 ,những tin tức về tai nạn thảm khốc bay về đã làm tăng lên nỗi buồn của thành Manchester..22 người đã mất bao gồm 7 cầu thủ là Byrne, Colman, Jones, Pegg, Taylor, Geoff Ben và Liam Whelan..cầu thủ thứ 8 là Duncan Edwards – đã không vượt qua khỏi chấn thương mặc dù đã được sự giúp đỡ nhiệt tình từ bệnh viên của nước Đức sau 15 ngày.

Sự đau buồn bao trùm lên câu lạc bộ,thành phố và các trận cầu trong một thời gian dài và dường như có một điều không thể tưởng tượng được rằng nếu United tìm được vinh quang sau thảm họa khủng khiếp.

Nhưng khi Matt Bushy không vượt qua được thương tích trầm trọng và phải có một cuộc điều trị lâu dài thì dường như United cũng có sự bấp bênh. Đội bóng được điều khiển bởi trợ lý huấn luyện viên Jimmy Murphy, họ đã vào được trung kết F.A Cup năm 1958. Họ đã bị thua trước Bolton Wnderers,12 tháng sau khi để thua Aston Villa cũng trong trận trung kết.

Để kết thúc mọi sự rắc rối ,United đã trở thành quán quân ở mùa bóng 1958/1959. Busby đã trở nên khỏe hơn và quay lại dẫn dắt đội bóng cũng như đào tạo ra một đội bóng vĩ đại khác…

Sau khi xây dựng một trong những đội tuyển vĩ đại nhất đã từng có ở nước Anh, Matt Busby phải bắt đầu tất cả lại từ đầu thập kỷ 60. Thảm hoạ Munich đã cướp đi của ông và bóng đá những cầu thủ xuất nhất của thời đại. Nhưng người huấn luyện viên vĩ đại này không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ. Ngay sau khi phục hồi chấn thương, ông đã bắt đầu chuẩn bị xây dựng một đội hình mới để tấn công trở lại thế giới bóng đá. 

Dennis Viollet là một trong những cái tên quan trọng trong đội hình. Mùa bóng năm 1959/60, người sống sót từ thảm hoạ Munich đã phá vỡ kỷ lục câu lạc bộ của Jack Rowley khi ghi đến 32 bàn thắng trong một mùa giải. Đội bóng đã ghi được tổng cộng 102 bàn, nhưng họ cũng phải vào lưới nhặt bóng quá nhiều (80 bàn thua) và kết thúc ở vị trí thứ bảy.

Viollet không phải là cầu thủ duy nhất sống sót từ thảm hoạ Munich và tận hưởng sự nghiệp vĩ đại tại Old Trafford; những cầu thủ khác bao gồm Bill Foulkes và Bobby Charlton người xuất phát từ đội hình trẻ của MU đã phá vỡ kỷ lục ghi bàn cho cả câu lạc bộ và quốc gia. Nobby Stiles tiếp bước Bobby, từ đội hình trẻ lên đội hình chính, trong khi đó Denis Law lại đến câu lạc bộ từ Torino qua một vụ chuyển nhượng kỷ lục 115.000 bảng Anh.

Khi bắt đầu thập kỷ 60, phong độ của MU khá thất thường, trong khi những tên tuổi mới đang bắt đầu hoà nhập, nhưng rồi mọi thứ đều dần ổn định với cuộc đua tới trận chung kết cúp FA tại Wembley mùa giải 1962/63. Đội hình hoàn toàn mới của Matt Busby đã đánh bại Leicester City 3-1, với hai bàn của David Herd và một bàn của Denis Law.

Mùa bóng tiếp theo chứng kiến một MU mạnh mẽ thách thức chức quán quân giải vô địch Anh xuất phát từ thành công của chiếc cúp FA, rất tiếc MU chỉ đứng thứ hai kém 4 điểm so với nhà vô địch Liverpool, đội bóng mà MU đều thua trên sân nhà và sân khách. Mùa bóng 1962/63 cũng đáng ghi nhớ với việc ký hợp đồng với George Best, cầu thủ trẻ từ Belfast người trở thành siêu sao đầu tiên của bóng đá. Đó là trường hợp của Best, ông là cầu thủ xuất sắc nhất không chỉ vì tên của mình (tên ông cũng có nghĩa là xuất sắc nhất) mà còn vì bản năng cầu thủ.. Với những kỹ sảo, bước chạy tinh tế, khả năng kiểm soát bóng phi thường của mình có thể làm tan nát đội hình đối phương, ông là một thần tượng của các cổ động viên, trong khi đó với vóc dáng của một ngôi sao màn bạc, ông cũng là một thần tượng của các quý bà.

Mùa giải năm 1964/65, bộ ba nổi tiếng Best, Law và Charlton đã đưa United đến những tầm cao mới. Họ đã giành chức vô địch giải ngoại hạng khi vượt qua Leeds bằng hiệu số bàn thắng thua, và vào đến bán kết cúp C3 và cúp FA. Denis Law đã ghi được rất nhiều bàn thắng và được bầu chọn là cầu thủ xuất sắc nhất Châu âu mùa này.

Đội đương kim vô địch dường như tiếp tục bay bổng với giấc mơ thống trị giải ngoại hạng mùa giải sau đó 1965/66, nhưng thất bại trước cuộc đua vô địch với Liverpool đã kéo họ trở lại mặt đất, kết thúc mùa giải này họ chỉ đứng ở vị trí thứ 4. Việc thất bại tại bán kết cúp FA và cúp C3 dường như đã lấy mất đi một phần lớn sức mạnh của MU vào cuối mùa giải. Điểm nổi bật của mùa bóng là trận thắng vang dội 5-1 trên sân của Benfica tại vòng tứ kết cúp C3, khi Best thể hiện được một phong độ sắc bén.

Mùa giải 1966/67, Manchester United lại đăng quang ngôi vô địch giải ngoại hạng khi Law ghi được 23 bàn trong 36 trận. Thành công ở giải ngoại hạng đã giúp ME đảm bảo một xuất tham dự C1 mùa bóng 1967/68, một sân đấu danh giá nhất Châu âu. Trên đường tới trận chung kết C1 tại Wembley, MU đã bỏ lại sau lưng mình Hibernians, FK Sarajevo, Gornik Zabrze và Real Madrid.

Benfica đã trình diễn một phong độ khá xuất sắc trong trận chung kết. Jaime Graca đã cân bằng tỷ số sau khi Charlton ghi bàn bằng cú đánh đầu đưa trận đấu bước vào hiệp phụ; thực ra Benfica có thể đã chiến thắng ngay trong hiệp chính nếu Alex Stepney không có cú cứu bóng xuất thần từ cú sút của Eusebio.

Best, Brian Kidd và Charlton đã giúp MU làm chủ thời gian thi đấu thêm giờ khi mối người ghi một bàn và đánh bại nhà vô địch Bồ Đào Nha với tỷ số 4-1. Lần đầu tiên chiếc cúp C1 đến với Old Trafford. Chỉ trong vòng 10 năm sau khi “Sir Matt Bussy” chứng kiến giấc mơ của mình bị phá huỷ bởi thảm kịch Munich, ông đã biến điều không thể thành điều có thể. Ông cũng được phong tước hiệp sỹ ngay sau đó.

Sau màn trình diễn phi thường, tại mùa bóng 1968/69 nhà vô địch Châu âu chỉ đứng ở vị trí thứ 11 trong bảng xếp hạng, và bị loại khỏi cúp FA tại vòng sáu và cúp C1 tại vòng bán kết. MU cũng đã thua Estudiantes (Argentina) 2-1 tại cúp Liên lục địa.

Bất chấp kết thúc thất bại ở cuối thập kỷ, các cổ động viên của MU có thể hài lòng về thành công thập kỷ 60. Rất ít người không vui với quyết định về hưu của “Sir Matt Busby” vào cuối mùa giải 1968/69, sau tất cả những thành công ông đã giành được

Khi những ký ức của danh hiệu vô địch Cúp C1 Châu âu bắt đầu phai nhạt dần, mối quan tâm của Manchester United đã chuyển sang vị trí quản lý đang bị bỏ trống. Sir Matt Busby đã dẫn dắt câu lạc bộ tới miền đất hứa chỉ trong vòng có 10 năm sau khi mất hơn một nửa đội hình, và gần như cả cuộc sống của ông tại tấn thảm kịnh Munich. Nhưng tới thời điểm này, Ông đã quyết định rút lui và việc ra đi của Ông đã để lại cho Ban giám đốc đội bóng một vấn đề khá nan giải.

Giải pháp đầu tiên của câu lạc bộ là đề cử Wilf McGuinness một trong số những trợ lý của Sir Matt và là cựu cầu thủ của MU vào vị trí này. Tuy nhiên, việc ông chỉ có thể tập hợp được các cầu thủ đã xế chiều và thiếu sự kiểm soát toàn bộ nội tình đội bóng cho thấy McGuinness đã phải khổ sở vất vả như thế nào để theo kịp Sir Matt.

Wilf không được trao quyền quá lâu. Vào ngày lễ tặng quà năm 1970, ông đã nhận được “món quà” của Ban giám đốc câu lạc bộ khi được giải thoát khỏi nhiệm vụ nặng nề của mình và Sir Matt tạm thời quay trở lại huấn luyện đội bóng trong khi câu lạc bộ một lần nữa phải tìm kiếm một người kế tục đáng giá.

Frank O’Farrell là người tiếp theo thực hiện nhiệm vụ bất khả thi này, sau khi rời Leicester City để đến Manchester United vào tháng 6 năm 1971. Bất chấp một sự khởi đầu hứa hẹn trong mùa bóng 1971/72, huấn luyện viên người Ailen này cũng không khá khẩm gì hơn so với McGuinness. Thất bại của MU 5-0 trước Crystal Palace ngày 16/12/1972 là trận đấu cuối cùng của O’Farrell tại MU.

Mặc dù thời gian huấn luyện của O’Farrell khá ngắn, ông vẫn để lại dấu ấn của mình tại đội hình MU năm 1970 bằng việc ký hợp đồng với Martin Buchan với một cái giá kỷ lục là £125.000. Cựu đội trưởng của Aberdeen đã trở thành át chủ bài cho người kế nhiệm của O’Farrell là Tommy Docherty, người được bổ nhiệm vào kỳ Giáng sinh năm 1972.

Thách thức đầu tiên của The Doc (biệt danh của Tommy Docherty) là phải duy trì được phong độ của đội bóng trong khi thay thế dần những huyền thoại của thập kỷ 60. Sir Bobby Charlton đã tuyên bố ông sẽ từ giã sân cỏ vào cuối mùa bóng 1972/73, George Best đã thay đổi ý kiến mặc dù trước đó tiếp tục tuyên bố sẽ cống hiến cho MU và Denis Law đã ỏ bên kia sườn dốc. Law, thực ra đã được đưa vào dạng chuyển nhượng tự do tháng 7 năm 1973, một bước ngoặt mà sau này đã quay lại ám ảnh Docherty. Tiền đạo xuất sắc này đã gia nhập Manchester City và ghi bàn vào lưới Những con quỷ đỏ tại Old Trafford trong trận đấu tháng 4 năm 1974, chính thức đưa MU xuống hạng.

Một số người tiền nhiệm của Docherty chắc hẳn cảm thấy tổn thương khi Docherty không bị sa thải sau khi đưa MU xuống hạng. Nhưng với lòng tin vào Docherty, Những con quỷ đỏ đã quay trở lại rất nhanh. MU đã đứng đầu giải hạng hai mùa bóng sau đó 1974/75, với chân sút hàng đầu là Stuart ‘Pancho’ Pearson ghi được 17 bàn. Lou Macari đã ghi bàn tại Southamton đưa MU quay trở lại giải vô địch ngay từ tháng 4 năm 1975 .

MU sau đó đã tiến đến trận chung kết Cúp FA hai lần liên tiếp, lần đầu MU thua Southampton năm 1976, nhưng sau 12 tháng họ đã đánh bại Liverpool với tỷ số 2-1. Những chàng trai của The Doc đã thể hiện phong độ hoàn hảo khi làm tiêu tan hy vọng Treble của Liverpool – khi mà câu lạc bộ xứ Merseyside đã đoạt chức vô địch Anh và Cúp C1.

Tuy nhiên, niềm vui của chiến thắng đó không kéo dài lâu cho The Doc. Chỉ 44 ngày sau đó, ông đã bị câu lạc bộ sa thải khi ông đã sống như vợ chồng với người tình của mình là Mary, vợ của Laurie Brown bác sỹ vật lý trị liệu của câu lạc bộ.

Huấn luyện viên của QPR là Dave Sexton bước vào thay thế, và mặc dù trong hai năm đầu của mình 1977/78 và 1978/79 ông không thể dẫn dắt MU lên nổi nhóm 10 đội hàng đầu, nhưng ông vẫn đưa MU đến sân Wembley năm 1979. Nhưng không may mắn cho Những con quỷ đỏ khi họ để thua 3-2 trước Arsenal trong một trong những trận chung kết Cúp FA đáng nhớ nhất của lịch sử. Gordon McQueen và sau đó Sammy McIlroy đã ghi bàn trong 5 phút cuối giúp MU cân bằng tỷ số sau khi bị dẫn trước 2-0, nhưng tất cả cũng chỉ tạo cơ hội cho Alan Sunderland ghi bàn thắng quyết định cho Arsenal ngay trước khi trận đấu chuẩn bị bước vào hiệp phụ.

Những khoảnh khắc tuyệt vời tại Wembley đã tổng kết lại thành tích của MU tại thập kỷ 70, một thập kỷ tràn đầy kịch tính khi mà đỉnh cao và thất bại luôn song hành với nhau và cũng đặt ra một yêu cầu đối với MU là sự ổn định phong độ trước khi bước vào bình minh của thập kỷ 80.

Manchester United có một sự khởi đầu nghèo nàn khi bước vào thập kỷ 80. Tháng 1 năm 1980, Tottenham loại họ khỏi FA Cup ngay tại vòng đấu đầu tiên. Đầu tháng 3, đội quân của Dave Sexton phải gánh chịu một thảm bại nặng nề tại Ipswich Town với tỷ số 0-6. 

Tuy nhiên, Sexton và đội bóng của mình khăng khăng không thừa nhận bất cứ sự buộc tội nào – thay vào đó họ đã phục hồi được phong độ khi chiến thắng 8 trong 10 trận tại giải vô địch, và kết thúc mùa giải ở vị trí thứ hai, chỉ kèm Liverpool có đúng 2 điểm.

MU tiếp tục trình diễn một phong độ sắc bén vào cuối mùa giải tiếp theo 1980/81, khi họ thắng liên tiếp 7 trận cuối cùng của mùa giải. Nhưng lần này, họ chỉ có thể đứng ở vị trí thứ 8 trong bảng xếp hạng – một vị trí mà Ban quản lý Câu lạc bộ không thể tha thứ. Sexton bị sa thải ngày 30/4/1981, sau bốn mùa bóng ở một vị trí nóng bỏng nhất của giải vô địch.

Người thay thế Sexton tại MU là Ron Atkinson. Ông đã đem theo Mick Brown là trợ lý cho mình và Eric Harrison là huấn luyện viên đội trẻ. Nhưng cái mà ông giành được trên sân cỏ thực sự làm phấn khích các cổ động viên. Ông đã phá vỡ kỷ lục chuyển nhượng của nước Anh khi ký hợp đồng với Bryan Robson với giá 1.5 triệu bảng Anh từ câu lạc bộ cũ của mình West Bromwich Albion và ông đã chi tiêu khoảng một phần ba số tiền đó để kiếm thêm cho đội hình của MU một cựu cầu thủ nữa của Albion là Remi Moses.

Ở khu vực giữa sân, những người mới đến đã bổ sung hoàn hảo cho sự tinh tế của Ray Wilkins, một ngôi sao đang nổi của bóng đá Anh. Nhưng dường như vẫn còn thiếu một cái gì đó. MU cần một tiền đạo người có thể cạnh tranh với hiệu suất ghi bàn của Ian Rush tại Liverpool, đội đã đoạt chức vô địch Anh trong ba năm liên tiếp 1982, 1983 và 1984. Những chàng trai của Atkinson đã không bị Liverpool bỏ quá xa khi kết thúc ở vị trí thứ ba, thứ tư trong các mùa bóng này nhưng họ cũng không thể tiến gần hơn với Liverpool.

Những giải tranh cúp nội địa cũng đã đem lại cho MU những cơ hội tốt nhất để đoạt cúp vàng. Năm 1983, MU đã đến được sân Wembley ở cả hai giải tranh cúp. Tại giải đấu thứ nhất, Liverpool đã đánh bại họ 2-1 sau khi đấu thêm giờ tại League -Cup, trong khi đó tại giải đấu thứ hai, FA Cup, đội bóng tý hon Brighton và huấn luyện viên Hove Albion sẽ là đối thủ của MU.

Những con quỷ đỏ của Big Ron được mong đợi sẽ đá như dạo chơi trước những chú chim mòng biển (biệt danh của Brighton) nhưng họ đã vấp phải một Brighton gan góc và cống hiến cho khán giả một màn trình diễn ấn tượng khi cầm hoà MU với tỷ số 2-2. Thực tế, đội bóng tý hon Brighton đã gần như đoạt được cúp nếu như thủ môn của MU là Gary Bailey không xuất sắc cản phá được cú sút của Gordon Smith vào giây phút cuối cùng của hiệp phụ.

Cả quốc gia đón chờ trận đá lại 5 ngày sau đó, nhưng lần này, Brighton đã không thể cầm cự được nữa khi bị MU hạ gục với 4 bàn thắng của Robson (2 bàn), Arnold Muhren và Norman Whiteside.

Whiteside luôn chứng tỏ được cá tính của mình là cầu thủ của những trận đấu lớn khi tiếp tục thể hiện phong độ xuất sắc tại trận chung kết FA Cup năm 1985. Tại trận chung kết này, bằng cú cứa lòng xuất thần, ông đã đem lại chiến thắng 1-0 cho MU trước Everton. Đầu trận đấu MU đã bị đuổi mất hậu vệ Kevin Moran, người cùng với Paul McGrath đã tạo thành bức tường thành chắc chắn của MU trong thập kỷ 80.

Đó là chiếc cúp FA thứ hai của Atkinson trong ba mùa bóng, nhưng mười tám tháng sau đó ông trở thành huấn luyện viên thành công thứ tư của MU bị sa thải vì không có khả năng phá vỡ thế độc quyền của câu lạc bộ xứ Merseyside đối với giải vô địch. Thậm chí chiến thắng mười trận liên tiếp khi khởi đầu mùa bóng 1985/86 cũng không thể mang lại cho ông chiếc Chén Thánh của chúa Jesus.

Vào tháng 11 năm 1986, Manchester United cuối cùng đã lựa chọn một nhà vô địch đã qua thử thách. Là huấn luyện viên của Aberdeen, Alex Ferguson đã đoạt được mọi danh hiệu của bóng đá Scotland, đấy là chưa nhắc đến chiến tích đoạt cúp C2 (Cúp các đội đoạt Cúp quốc gia) khi đội bóng của ông đánh bại Real Madrid!

Fergie rõ ràng có năng lực xuất chúng của một nhà quản lý bóng đá, nhưng ông cũng phải cần thời gian để biến đổi được MU. Câu lạc bộ vẫn tiếp tục nhẫn nại khi Những con quỷ đỏ chỉ chiếm vị trí thứ 11 trong mùa bóng 1986/87 và 1988/89. Sau cùng, vào mùa bóng 1987/88 giữa giai đoạn đó, ông đã đem lại một dấu hiệu khích lệ khi đưa MU lên vị trí á quân chỉ sau Liverpool khi chiến thắng 8 và hoà 2 trận trong 10 trận sau cùng.

Cùng với một số cầu thủ ông mang về, những triển vọng hứa hẹn của mùa bóng đó sẽ sớm được chuyển thành hiện thực bởi Ferguson. Bình minh của thập kỷ 90 chứng kiến Alex Ferguson thâu tóm những danh hiệu đầu tiên với chức danh nhà quản lý của Manchester United, và Liverpool đoạt được danh hiệu vô địch giải ngoại hạng lần cuối cùng với một đội hình già cỗi của mình. Triều cường đã chuyển dòng …

Chiếc Cup FA đầu tiên của Fergie là sau trận chung kết đá lại với Crystal Palace dường như là thành công duy nhất của ông thời bấy giờ, một chiến tích mà có thể cứu giúp sự nghiệp huấn luyện viên của ông sau một mùa giải đáng thất vọng nữa của MU tại giải vô địch. Nhưng chín năm sau đó, dường như chính bàn thắng quyết định của Lee Martin vào lưới Palace trong trận chung kết Cup FA năm đó đã tháo ngòi cho một giai đoạn bùng nổ với những chiến tích vô tiền khoáng hậu của Manchester United

Đầu tiên và trước hết, chiến tích đoạt Cup FA năm 1990 đã cho phép MU quay trở lại đấu trường Châu âu sau năm năm vắng mặt. Với một phong cách hiện đại, lối chơi phóng khoáng của MU đã đưa họ đến trận đấu cuối cùng của Cúp C2 tại Rotterdam nơi đối thủ của họ là một Barcelona hùng mạnh, câu lạc bộ cũ của tiền đạo MU, Mark Hughes. Tại trận chung kết này, với hai bàn thắng của mình, Hughes đã đem lại trận thắng 2-1 cho Fergie vào tháng 5 năm 1991, 23 năm sau khi câu lạc bộ giành được chiếc Cúp châu âu lần cuối cùng. 

Nhưng những chiến tích khác vẫn bắt MU phải chờ đợi, đối với danh hiệu vô địch Anh, một danh hiệu luôn lảng trách MU trong suốt thời gian qua cũng chỉ đến rất gần MU vào tháng 4 năm 1992. Mùa bóng này, những con quỷ đỏ đã đoạt được chiếc cúp thứ ba cho Fergie vào tháng 3 năm đó, Cúp Liên đoàn, và đang trong cuộc đua song mã tới danh hiệu vô địch giải ngoại hạng cùng với Leeds. Liverpool khi đó đã bị loại ra khỏi cuộc chơi, nhưng họ vẫn có tiếng nói quyết định đối với số phận của chức vô địch khi đánh bại MU 2-0 tại Anfield và làm tiêu tan giấc mơ vô địch của MU.

Danh hiệu vô địch mùa bóng 1991/92 luôn được ghi nhớ tại Manchester vì MU đã đánh mất danh hiệu chứ không phải vì Leeds đã giành được chức vô địch. Leeds sau cùng cũng không phải là quyền lực bóng đá vĩ đại nhất trong thập kỷ 90 và chất lượng cầu thủ của họ cũng bị suy giảm nghiêm trọng khi họ cho phép một trong những cầu thủ xuất sắc nhất của mình là Eric Cantona gia nhập Manchester United trong tháng 12 năm 1992.

Khi bán Eric Cantona cho Old Trafford, thực tế câu lạc bộ vùng Yorkshire đã trao chìa khoá để mở cửa danh hiệu giải vô địch Anh cho MU. Cầu thủ người Pháp đã đem lại những ma thuật đặc biệt mà MU đang thiếu trong những mùa giải trước đó và đem lại thành công ngay tức thì cho những con người thành Manchester chung thuỷ, khi ghi 9 bàn thắng giúp Những con quỷ đỏ đoạt được danh hiệu vô địch giải ngoại hạng lần đầu tiên sau 26 năm.

Trong mùa bóng tiếp theo 1993/94, đội bóng đã đoạt được cú đúp lịch sử khi đoạt chức vô địch Anh và Cup FA, với chiếc áo số 7 của Cantona (trước đây đã thuộc quyền sở hữu của Bryan Robson trong một thời gian dài) và hiếc áo số 1 của Peter Schmeichel, người được coi là thủ môn xuất sắc nhất đã từng chơi tại Old Trafford.

Việc bị cấm thi đấu 8 tháng của Cantona từ tháng 1 năm 1995, sau khi va chạm với một cổ động viên tại Crystal Palace, đã cho thấy sự phụ thuộc của MU vào Cantona khi họ đang cố gắng bảo vệ cú đúp của mình. MU đã đánh mất danh hiệu vô địch vào tay Blackburn Rovers chỉ với một điểm ít hơn và sau đó tiếp tục thất bại trước Everton tại chung kết FA Cup bằng một bàn thắng của một gã cũng mang họ Ferguson (Duncan). Nhà cựu vô địch đã bị ảnh hưởng bởi một chấn thương của Steve Bruce trước trận đấu, người thủ quân dũng cảm trong vị trí chốt chặn của đội bóng ở đầu thập kỷ 90.

Bruce cũng bỏ lỡ trận chung kết FA Cup năm tiếp theo tại cuối mùa bóng 1995/96, nhưng lần này kết quả đã khác. Trước đó Liverpool là cản trở duy nhất ngăn cản MU với một “Cú đúp của Cú đúp” khi họ đã chiến đấu với tất cả sức lực của mình cho đến phút thứ 86 khi Cantona ghi bàn bằng một cú vô lê không đà hoàn hảo. Thủ lĩnh người Pháp đã là niềm cảm hứng thi đấu trong suốt mùa bóng cho những cầu thủ trẻ tài năng trong đội hình như David Beckham và Gary Neville.

Tháng 5 năm 1997, Cantona đã giúp MU đoạt được chức vô địch lần thứ 4 trong thập kỷ này. Đây cũng là danh hiệu cuối cùng của anh với MU khi Cantona bất ngờ thông báo từ giã sân cỏ sau đó một tháng. Cơn sốc từ quyết định của Eric dường như kéo dài trong suốt cả năm khi Những con quỷ đỏ trắng tay tại mùa giải 1997/98 trong khi Arsenal đã đoạt được Cú Đúp. Một lần nữa, chấn thương đối với những cầu thủ chủ chốt, đặc biệt là Ryan Giggs và Roy Keane được coi là nguyên nhân cho sự xuống dốc của MU.

Ảnh hưởng của Giggs đối với MU không thể được chứng minh rõ ràng hơn tại trận đá lại Bán kết FA Cup mùa bóng 1998/99. Trong trận bán kết đầy kịch tính này, anh ghi một bàn thắng, đây có lẽ là bàn thắng của thập kỷ, một cú solo hơn 60m và dứt điểm hiểm hóc vào lưới Seaman sau khi Giggs đã bỏ lại đằng sau toàn bộ hàng hậu vệ của Arsenal. Bàn thắng này đã đặt vé cho MU vào trận chung kết FA Cup lần thứ 5 trong thập kỷ 90. Lần này MU đã đánh bại Newcastle United 2-0 với các bàn thắng của Paul Scholes và cầu thủ vào thay người Teddy Sheringham.

Chiến thắng này cũng đem lại cho MU Cú đúp lần thứ ba, sau khi chức vô địch giải ngoại hạng đã được bỏ túi khi Andy Cole ghi bàn vào lưới Tottenham tại Old Trafford. Nhưng vẫn còn một thành tích vĩ đại phía trước cho MU chinh phục.

Sau trận đấu bán kết cúp Champion Leagues, một trận đấu được coi là một bản thiên anh hùng ca của các cầu thủ MU trước Juventus, khi Keane truyền cảm hứng cho đội bóng lội dòng nước ngược sau khi bị dẫn với tỷ số 2-0 trong trận lượt về, MU hùng dũng bước vào một thiên hùng ca khác khi đối đầu với Bayern Munich tại Barcelona.

Đầu trận đấu, những cố gắng nỗ lực của MU nhằm giành được chức vô địch Champion Leagues lần đầu tiên kể từ năm 1968 dường như có vẻ không thành khi Bayern vươn lên dẫn trước bằng cú sút phạt của Mario Basler và bắt đầu phong toả khu cấm địa với tinh thần chiến đấu của người Đức. Nhưng hôm đó, tại thời gian đấu bù giờ, những con quỷ đỏ đã trình diễn một trong những cú lội ngược dòng ấn tượng và hào hùng nhất trong lịch sử bóng đá – Sheringham gỡ hoà, và một khoảnh khắc sau đó cầu thủ dự bị vào sân thay người Ole Gunnar Solskjaer đã sút tung lưới Bayern ấn định tỷ số 2-1 cho MU. MU đã đoạt Treble – “Cú Ăn Ba”; Alex Ferguson ngay sau đó được phong tước Hiệp sỹ khi các cổ động viên của MU trên toàn cầu được đắm mình trong vinh quang chiến thắng.

“Cú Ăn Ba” đã trở thành “Cú Ăn Tư” khi cuối năm đó những chàng trai của Sir Alex Ferguson đến Tokyo để tranh cúp Liên lục địa truyền thống. Bàn thắng của Keane trước Palmeiras của Brazil đã mang lại danh hiệu câu lạc bộ vô địch thế giới cho MU. Đến cuối thiên niên kỷ này, câu lạc bộ lớn nhất thế giới đã chính thức trở thành câu lạc bộ xuất sắc nhất của thế giới!

Manchester United đã bắt đầu một thập kỷ, một thế kỷ và một thiên niên kỷ mới trong phong cách tiên phong điển hình. Họ bước vào một cuộc tranh tài lần đầu tiên được FIFA tổ chức – Giải vô địch thế giới các câu lạc bộ của FIFA tại Brazil – nhưng với cái giá phải trả là không thể tham dự FA Cup mà họ là đương kim vô địch.

Cuộc dạo chơi tháng 1 tới miền đất Nam Mỹ đã không đem lại bất kỳ danh hiệu nào cho MU – mặc dù họ đã đánh bại được đội vô địch Brazil trên sân khách nhưng cái nóng của miền đất này là một cản trở đáng kể cho chiến thắng của MU – nhưng việc bị loại ngay từ vòng đấu bảng cũng đem lại cho Những con quỷ đỏ một thời gian nghỉ quý báu để phục hồi thể lực. Lấy lại được sức trẻ của mình sau kỳ nghỉ hè tại Brazil, họ đã vượt lên trong cuộc đua tranh chức vô địch giải ngoại hạng khi họ trở lại nước Anh. MU đã giành được chức vô địch lần thứ 7 ngay trong tháng 4 mặc dù họ vẫn chưa tìm được người kế thừa xứng đáng cho Peter Schmeichel.

United đoạt vô địch giải Ngoại hạng các năm 2000 và 2001 nhưng báo giới cho rằng những mùa giải này là thất bại vì đã thi đấu không thành công tại Champions League. Ferguson sử dụng lối chơi thiên về phòng thủ nhiều hơn để khiến United khó bị đánh bại tại châu Âu nhưng điều đó đã không thành công. United kết thúc mùa giải 2002 ở vị trí thứ 3. Họ giành lại chức vô địch ở mùa giải 2002-03, nhưng phong độ đi xuống khi Rio Ferdinand nhận án treo giò 8 tháng vì bỏ lỡ một buổi kiểm tra doping. Họ chỉ vô địch F.A. Cup năm 2004, sau khi đã loại Arsenal F.C. (vô địch giải Ngoại hạng Anh mùa này) trên đường đến trận chung kết.

Mùa giải 2004-05 United tiếp tục thi đấu không thành công vì khả năng ghi bàn kém cỏi, và United kết thúc mùa giải trắng tay và chỉ về thứ 3 ở giải Ngoại hạng. Lúc này ngay cả một phần thưởng an ủi là F.A. Cup cũng tránh né họ – mặc dù chơi hay hơn Arsenal trong trận chung kết nhưng United bị thua sau loạt penalty. Cuối mùa giải đó Malcolm Glazer mua lại câu lạc bộ và biến nó thành tài sản riêng của mình.

United mở đầu mùa giải 2005-06 không suông sẻ, với hàng loạt các vị trí trụ cột phải nghỉ thi đấu vì chấn thương và việc đội trưởng Roy Keane rời câu lạc bộ sau khi chỉ trích công khai đồng đội,. Tại đấu trường châu Âu, sau khi thi đấu tệ hại ở vòng bảng, lần đầu tiên sau hơn 10 năm họ không được dự vòng đấu loại trực tiếp UEFA Champion’s League. Đến cuối mùa giải, mặc dù đã có chuỗi thành trận đấu chói sáng, nhưng cuối cùng, Manchester United vẫn không thể làm nên cú lội ngược dòng ngoạn mục trước Chelsea. Mùa bóng này, Quỷ đỏ về đích ở vị trí thứ 2 tại Premiership.

Cũng trong năm này, M.U chấm dứt hợp đồng quảng cáo với Vodafone và ngay lập tức kí kết hợp đồng mới với Tập đoàn đầu tư đa quốc gia AIG của Mỹ có thời hạn 4 năm với trị giá 56.5 triệu bảng Anh. Từ nay, dòng chữ Vodafone trên chiếc áo đỏ truyền thống sẽ được thay bằng AIG.

Vụ tiếp quản của Malcolm Glazer:

Vào ngày 12 tháng 5 năm 2005, Malcolm Glazer – một doanh nhân Mỹ – đưa ra lời đề nghị mua lại câu lạc bộ với giá khoảng 800 triệu bảng Anh (1.47 tỉ dollar Mỹ). Vào ngày 16 tháng 5, ông tăng lượng cổ phần của mình tại United lên 75% – một tỉ lệ đủ để đưa câu lạc bộ ra khỏi thị trường chứng khoán và trở thành tài sản cá nhân, đồng thời thông báo rằng điều đó sẽ được thực hiện trong vòng 20 ngày. Vào ngày 7 tháng 7, Glazer chỉ định các con trai là Joel, Avram và Bryan làm giám đốc, cùng lúc đó Sir Roy Gardner từ chức chủ tịch cùng với hai giám đốc khác.

Một vài người hâm mộ United bày tỏ sự lo lắng khi câu lạc bộ rơi vào tay Glazer đã để lại cho United khoản nợ 265 triệu bảng, họ lo rằng Manchester United sẽ không có tiền để cạnh tranh trên thị trường chuyển nhượng với Liverpool, Real Madrid hay Chelsea. Glazer khẳng định rằng Sir Alex vẫn có thể liên hệ mua các tên tuổi lớn; tuy nhiên các bản hợp đồng của Ferguson từ sau tiếp quản trở nên dè dặt không bình thường.

Nỗi lo ngại của các CĐV càng có cơ sở hơn khi mùa chuyển nhượng mùa hè năm 2006 mở cửa, Quỷ Đỏ đã bán đi một số cầu thủ trong đó có chân sút tốt nhất của mình là Ruud van Nistelrooy cho Real Madrid mà chỉ đem về Michael Carrick, tài năng đang lên của Tottenham, một kì chuyển nhượng “có lời theo đúng nghĩa đen” hiếm thấy của United. Tưởng chừng đó sẽ bước thụt lùi của đội bóng thành Manchester thì bất ngờ, ở mùa giải này United lại thi đấu rất thành công, sau 3 năm khát danh hiệu, khi vô địch Premier League và vào đến bán kết Champions League.

Mùa hè năm 2007, bất ngờ đã xảy ra khi Sir Alex giữ đúng lời hứa và đem về một loạt cầu thủ có chất lượng như Carlos Tevez, Owen Hargreaves, Luis Nani và Anderson. Chính bốn tân binh đã cùng những cầu thủ khác như Ronaldo, Rooney, Rio,… đã làm lên kì tích khi bảo vệ thành công chức vô địch Ngoại Hạng Anh và đưa Quỷ Đỏ xưng vương tại giải đấu danh giá nhất châu lục: UEFA Champions League sau 9 năm chờ đợi.

Quỷ Đỏ không chỉ đứng đầu châu Âu ở thành tích tập thể, cá nhân Cristiano Ronaldo cũng giành được vô số danh hiệu cá nhân. R7 trở thành cầu thủ đầu tiên sau 40 năm của United đoạt danh hiệu Quả Bóng Vàng châu Âu và là cầu thủ đầu tiên của giải Ngoại Hạng trở thành Cầu Thủ Xuất Sắc Nhất trong năm của FIFA. Một thành tích xứng đáng cho những nỗ lực không mệt mỏi của Alex Ferguson và các học trò.

Sau thành công rực rỡ của mùa giải 2008/09, Manchester United không vì thế mà dừng lại. Họ tiếp tục có được sự bổ sung đắt giá của tiền đạo người Bulgaria vào những phút cuối cùng của kì chuyển nhượng để chuẩn bị cho những tham vọng lớn hơn: cú ăn tư lịch sử! Bắt đầu từ đây, Quỷ Đỏ tiếp tục con đường chinh phục đầy chông gai nhưng cũng nhiều vinh quang của mình…

Despite a solid start to the campaign, United’s 2009/10 term contained a sting in the tail as Chelsea’s late surge for the line ended the Reds’ chances of winning a fourth successive title by a single point in a race which ran until the final day of the season.

There was some solace to be found in the retention of the League Cup, achieved at Aston Villa’s expense and secured by a late winner from Wayne Rooney, whose individual excellence was rewarded with both the PFA Player’s Player of the Year and Football Writers’ Player of the Year awards.

Despite that single piece of silverware, the 2009/10 campaign was most notable for the heightened stakes of the Manchester derby, with a club takeover inflating the ambition of Manchester City and putting them in the frame for honours. United’s local authority was exerted, however, with home and away Premier League wins and a League Cup semi-final triumph, with each victory dramatically procured in injury-time.

Both Manchester clubs were intent on bringing the Premier League trophy back to the North-West as the 2010/11 season began, and United’s squad was bolstered by the low-key captures of promising youngsters Javier Hernandez and Chris Smalling.

Though largely unknown, the duo quickly gelled with the squad and, despite a season of largely unconvincing away form, United reclaimed the title for a record 19th domestic rule. While Rooney had powered the 2009/10 campaign with his prolific form in front of goal, 2010/11 was notably more of a squad success.

From the goalkeeper Edwin van der Sar – in his last season at the club – through to the ageless influence of Ryan Giggs and Paul Scholes, up to a revitalised Rooney, all hands were at the pump as Chelsea were dethroned.

A remarkable home record was the cornerstone of the success but, in Europe, it was miserly away form that helped propel the Reds into another Champions League final against Barcelona, this time at Wembley. For the second time in three years, Lionel Messi and co were ultimately too strong for United on the night, but it was that record 19th league title that made it another season to remember at Old Trafford.

The bid to quickly usher number 20 into the record books looked strong in the early stages of 2011/12. Sir Alex Ferguson strengthened his squad with the signings of David De GeaPhil Jones and Ashley Young, while homegrown talents Tom Cleverley and Danny Welbeck made the step up to senior regularity.

Despite a breathtaking start to the campaign, the Reds were rocked by a spate of injuries and a thumping home defeat to City, who had emerged as the only genuine challengers for the title. Having fought on admirably against adversity – and welcomed Scholes back in a shock retirement U-turn, United gradually reeled in Roberto Mancini’s side and, with a month of the season remaining, had built an eight-point lead.

However, a quickfire run of poor results allowed City to retake the lead on the home straight, and they secured their first title in 44 years in heartbreaking fashion, scoring twice in injury-time on the final day of the season to beat Queens Park Rangers and top the table on goal difference.

Inevitably, Sir Alex remained defiant, congratulating the new champions while warning: “We’re disappointed about losing the eight-point lead, but I’m not going to have any recriminations for any of my players. They’re a solid bunch of lads and they’ll be fine. Don’t worry about that.”

Sir Alex's prophecy proved right less than 12 months later when his squad, fired by the aforementioned bitter disappointment and bolstered by the signings of Robin van Persie and Shinji Kagawa, romped to a record 20th league title. The triumph was sealed early on 22 April 2013, with top scorer van Persie appropriately netting a hat-trick in a glorious 3-0 home victory over Aston Villa.

The end of that 2012/13 season brought the news that millions of Reds had been dreading for a long time: Sir Alex Ferguson was to step down as manager of Manchester United. His retirement was announced on 8 May 2013 and his selection as successor was named the very next day. David Moyes arrived from Everton, tasked with following in the footsteps of British football's most successful manager.

It proved to be too tall an order for the Scot, despite his impressive if trophy-less track record at Goodison Park. Towards the end of a disappointing 2013/14 season, with United unable to win any of the cup competitions and lying in seventh place, it was announced that Moyes had left the club. On the same day, 22 April 2014, the Reds' longest serving and most-decorated player Ryan Giggs was placed in temporary charge until the end of the season.

Louis van Gaal's appointmentas the permanent new manager - and the club's first boss from outside the UK and Ireland - was announced on 19 May 2014 and he started work in July after guiding his native Netherlands to the semi-finals of the World Cup in Brazil. Giggs, who had retired in May at the end of a long and glorious one-club playing career, was retained by van Gaal in the role of assistant manager.

By the close of his first transfer window as United manager, van Gaal had acquired six new players - club record signing Angel Di Maria for £59.7m, Radamel Falcao on loan from Monaco, Daley BlindAnder HerreraMarcos Rojo and Luke Shaw - and had allowed many other players to leave, resulting in a much-changed squad for 2014/15.

With no European fixtures to play, van Gaal's debut season was a purely domestic affair. In the Barclays Premier League, the first objective was achieved as the Reds finished the campaign in the top four and therefore qualified for a return to the Champions League. Further reinforcements for van Gaal's squad came in the summer transfer window of 2015, with the most exciting of the lot arriving in the shape of Anthony Martial, the young French forward from Monaco. But perhaps the most important deal was the new one signed by first-choice keeper David De Gea, who had been pursued by Real Madrid for months prior to his move falling through at the eleventh hour on deadline day.

Despite a decent start to 2015/16 - United navigated a Champions League qualifying round by beating Bruges home and away and overcoming Liverpool 3-1 at Old Trafford in the league with a debut goal by Martial - it became a difficult campaign with multiple injuries disrupting van Gaal's plans. Luke Shaw's leg fracture was the most serious of these, ruling him out for the rest of the season from September. That blow occurred away to PSV Eindhoven in the Champions League and the Reds later bowed out by finishing third in the group behind the Dutch side and Wolfsburg. A descent into the Europa League led to elimination by Liverpool over two legs in the last-16 round.

An early exit in the League Cup, at home to Middlesbrough on penalties, was more than compensated for by a stirring run in the FA Cup as van Gaal's men brought the trophy back to Old Trafford for a record-equalling 12th time overall and the first time since 2004. But with United's sometimes patchy league form not good enough to secure a top-four position and a place in the Champions League, media speculation about the manager's future was rife. Forty-eight hours after his team won the cup final at Wembley, van Gaal and the club parted company - his tenure was over, two years into a three-year contract.

Intense speculation that Jose Mourinho would be appointed as United's new manager proved to be accurate on Friday 27 May 2016 when the club announced his arrival in a statement on ManUtd.com. Executive vice-chairman Ed Woodward commented: "José is quite simply the best manager in the game today... his track record of success is ideal to take the club forward."

Mourinho himself said: "To become Manchester United manager is a special honour in the game. It is a club known and admired throughout the world. There is a mystique and a romance about it which no other club can match."

By the time the new 2016/17 Premier League season kicked off, the new boss had already collected his first piece of silverware - the Community Shield, secured with a 2-1 win over league champions Leicester City at Wembley - and he had acquired four exciting new players in Eric BaillyZlatan IbrahmovicHenrikh Mkhitaryan and club record signing Paul Pogba. The latter embarked on his second spell with United, having previously made seven first-team appearances in 2011/12 after rising through the Academy and Reserves ranks.

By the end of Mourinho’s debut season at Old Trafford he had added two more trophies, the League Cup sealed with victory over Southampton thanks to Zlatan’s late Wembley winner and, thrillingly, the Europa League, that trophy completing United’s full set of honours after a cup final triumph over Ajax in Stockholm.

In the summer of 2017, the Reds signed a prolific Premier League striker in Romelu Lukaku from Everton. Mourinho also secured the services of midfielder Nemanja Matic from his former club Chelsea and brought in Sweden centre-back Victor Lindelof from Benfica. Having won the Europa League the previous campaign, United started the 2017/18 season with a UEFA Super Cup clash against Real Madrid, but the Spanish side emerged as 2-1 winners with goals from Isco and Casemiro. The Reds recovered well from the disappointment, winning six of the first seven league games.

In January 2018, the club signed Alexis Sanchez from Arsenal and the Chilean helped us to amass our best points tally (81) and achieve our highest league position (second, to runaway champions Manchester City) since Sir Alex Ferguson’s departure. We bowed out of the Champions League by losing in the last 16 to Sevilla but we finished the season with the 20th FA Cup final appearance in our history, only for Chelsea to win 1-0 at Wembley and thwart Mourinho's bid for another trophy with United.

Michael Carrick retired from playing at the end of the 2017/18 season, 12 years after signing for United, and he instantly took up a place on the coaching staff. Meanwhile, three new players were acquired - midfielder Fred, full-back Diogo Dalot and goalkeeper Lee Grant - before the 2018/19 term began with a 2-1 home win against Leicester City. However, the promising start could not be maintained and in December, with the team placed sixth in the Premier League table, the club decided to part company with Mourinho. The Portuguese coach was replaced by former Reds striker Ole Gunnar Solskjaer, who was appointed as caretaker manager until the end of the campaign

LỊCH SỬ LOGO

1878-1891No image

Newton Heath FC

Tên ban đầu của Manchester United , Câu lạc bộ bóng đá Newton Heath LYR được thành lập vào năm 1878 bởi bộ phận kho đường sắt trong khu vực Manchester Newton Heath. Trong thời kỳ này, đội chủ yếu bao gồm công nhân của công ty đường sắt và thi đấu với đội của các bộ phận khác, đến năm 1888, câu lạc bộ tham gia giải đấu địa phương. Logo hình Chiếc khiên, chủ đạo bởi màu vàng, xanh lá cây và chiếc xe lửa đặc trưng

1891 - 1902No image

Newton Heath FC

Logo vẫn giữ màu vàng và xanh lá cây với chiếc khiên nhưng đã có thêm một quả bóng trên đầu. Một biểu ngữ sọc màu xanh lá cây và màu vàng được gắn ở dưới cùng của tấm khiên.

1902 - 1943No image

Manchester United FC

Logo thời kỳ này trông giống như một biểu tượng thời trung cổ hơn là một biểu tượng thể thao. Những sọc màu vàng có màu đỏ bắt nguồn từ cánh tay của Lãnh chúa Manchester, người đã cai trị thành phố trước năm 1301. Trên đầu là hình một con tàu đang căng buồm, biểu tượng của thương mại và doanh nghiệp. Logo cho thấy một quả địa cầu được bao phủ bởi những con ong, đại diện cho thế giới, đến tất cả các khu vực mà hàng hóa của thành phố được xuất khẩu. Những con ong là một biểu tượng của hoạt động công nghiệp. Những người hâm mộ, một con linh dương và một con sư tử có nguồn gốc từ vòng tay của Vua Henry IV, Công tước xứ Lancaster.

1909No image

Bông hoa

Logo được giới thiệu vào năm 1909 cũng không có chút gì thể thao. Mặc dù vậy, bông hồng được thêu trên nền trắng trông rất phong cách và thanh lịch

1943 - 1960No image

Manchester United FC

Một sự thay đổi lớn đối với Logo của Manchester United vào những năm 40s. Một biểu ngữ màu đỏ và đen ở trên cùng với từ “MANCHESTER UNITED” và bên dưới là một tấm khiên màu đỏ và trắng với một con tàu phía trên là một con quỷ đang cầm một cây đinh ba, 2 quả bóng 2 bên. Ở dưới cùng là một dấu chữ hình vòm “Football Club” màu đen

1958 – 1968No image

Wembley

Sau thảm họa hàng không ở Munich năm 1958, Logo của Manchester United có hình một con đại bàng vàng nhưng nó không tồn tại lâu. Con đại bàng thường bị nhầm với con Phượng hoàng tượng trưng cho United vươn lên từ đống tro tàn sau thảm họa.

1960 - 1970No image

Manchester United FC

logo công ty, Không sử dụng trên áo đấu (1960s) Logo này là một lời ca ngợi về phong cách bóng đá mới mẻ mà United đang chơi dưới sự dẫn dắt của Sir Matt Busby. Những bông hồng trên đỉnh có màu trắng thú vị (biểu tượng của Yorkshire)

1970 - 1973No image

Manchester United FC

Vào những năm 70, Manchester United đã thực hiện những thay đổi để trở lại một biểu tượng quen thuộc hơn. Chiếc khiên giờ chỉ có màu đỏ và vàng. Một lần nữa đánh dấu từ "MANCHESTER UNITED" với chiếc khiên có con tàu ở trên , sọc ở giữa cùng 2 quả bóng 2 bên. Dưới cùng là tiêu đề “Football Club” màu vàng trên nền đỏ.

1973No image

Manchester United FC

Mặc dù cấu trúc của biểu tượng này khá giống với biểu tượng trước đó, nhưng cũng có một số điểm khác biệt đáng chú ý. Một con quỷ với cây đinh ba xuất hiện bên dưới con tàu

1978No image

Logo công ty

Logo của công ty của những năm 1960 được đặt trên mô hình sọc trắng và đen. Màu sắc và hình dạng của logo Manchester United đã được sửa đổi một chút

1993No image

Manchester United FC

Biểu tượng Quỷ đỏ trở lại trong một bảng màu hơi khác. Lần này, màu sắc trông sáng hơn rất nhiều.

1998 - NayNo image

Manchester United

Nhóm thiết kế đã đảo ngược màu sắc của con tàu và nền.Phần trên của tấm khiên hiển thị một con tàu có nguồn gốc từ quốc huy của Hội đồng thành phố Manchester (tương tự như vậy có thể tìm thấy một con tàu trên biểu trưng của Manchester City) Ngoài ra, chỉ còn lại hai từ: “Manchester United,” trong khi chữ “Football Club” đã biến mất