Một ngày trước khi lập cú đúp giúp tuyển Bỉ đại thắng ở World Cup 2018, chân sút sinh năm 1993 chia sẻ về chặng đường đời trên trang The Players’ Tribune.
Tôi vẫn nhớ chính xác thời khắc mình nhận ra gia đình đã phá sản. Làm sao tôi quên được gương mặt mẹ khi đứng trước tủ lạnh.
Ngày ấy tôi mới lên sáu, tan học thì về nhà ăn trưa. Mẹ vẫn làm món thường ngày: bánh mì và sữa. Khi còn nhỏ, bạn chẳng biết như thế nào là một bữa ăn ngon. Tôi đoán ăn thế là được rồi.
Rồi một ngày tôi về nhà, vào bếp và nhìn thấy mẹ trước tủ lạnh. Mẹ vẫn lấy ra hộp sữa như mọi ngày, nhưng lần này mẹ đã trộn sữa với một thứ gì đó rồi khuấy lên. Tôi không hiểu sao mẹ lại làm thế. Rồi bữa trưa được dọn ra, mẹ vẫn cười như mọi thứ đều ổn. Nhưng làm sao ổn được, mẹ đã pha sữa với nước cho loãng ra. Chúng tôi đã không còn đủ tiền cho sinh hoạt phí. Nhà tôi lâm vào cảnh phá sản. Không phải nghèo đi, mà là phá sản.
Bố tôi là cầu thủ chuyên nghiệp, nhưng đã bước vào giai đoạn cuối sự nghiệp. Tiền bạc để dành đều lần lượt ra đi cả. Thứ đầu tiên rời khỏi nhà là cái tivi. Không còn bóng đá, không còn Match of the Day (Trận đấu trong ngày, tên một chương trình trên truyền hình).
Rồi đến một đêm, nhà bị cắt điện. Chúng tôi phải sống trong cảnh thiếu điện suốt hai, ba tuần. Rồi sau đó đến lượt nước nóng bị cắt. Mẹ tôi phải nấu nước trên lò, rồi pha với nước lạnh. Tôi lấy một cái ca, xối từ trên xuống.
Có những lúc thảm đến mức mẹ phải đi “vay” bánh mì từ cửa hiệu dưới phố. Vì biết cả tôi và đứa em trai, chủ hiệu đưa một ổ bánh mì cho mẹ vào thứ Hai, đến thứ Sáu trả tiền cũng được.
Tôi biết cuộc sống gia đình mình chưa bao giờ khá giả. Nhưng đến mức phải pha sữa với nước, tôi hiểu mọi thứ đã kết thúc.
Tôi không dám nói lời nào, vì sợ mẹ stress thêm. Tôi chỉ âm thầm ăn bữa trưa của mình. Nhưng thề có Chúa, lúc ấy tôi đã tự có một lời hứa với chính bản thân mình. Tôi biết chính xác mình phải làm gì và sẽ làm gì. Tôi không chấp nhận mẹ mình phải sống như thế.
Những người trong làng bóng đá hay nói về sức mạnh tinh thần. Tôi chính là đứa mạnh mẽ nhất mà mọi người từng chứng kiến. Bởi vì tôi nhớ những đêm đen không ánh đèn, với em trai và mẹ, chúng tôi cùng nhau cầu nguyện, suy nghĩ, tin tưởng và biết ánh sáng rồi sẽ đến.
Tôi giữ lời hứa của riêng mình một thời gian. Nhưng một hôm tôi đi học về và thấy mẹ đang khóc. Nên tôi nói với mẹ: “Mẹ, rồi mình sẽ khá hơn. Con sẽ đá bóng cho Anderlecht, sẽ sớm thôi. Mình sẽ không phải khổ. Và mẹ sẽ không buồn nữa”.
Ngày ấy, tôi mới có sáu tuổi.
Rồi tôi hỏi bố: “Mình có thể đá bóng chuyên nghiệp ở tuổi nào vậy bố?”
Bố bảo: “Mười sáu”
Tôi nói: “Vậy thì mười sáu”.
Chuyện ấy chắc chắn sẽ xảy ra. Tôi biết như vậy. Khỏi bàn.
Và từ hôm ấy, mọi trận đấu tôi chơi đều là chung kết. Khi chơi trong công viên với bạn, chung kết. Khi đá trong giờ nghỉ giải lao ở trường, chung kết. Tôi cực kỳ nghiêm túc. Khi bóng đã vào tầm sút là tôi chơi thật lực. Không có sút đẹp, sút kỹ thuật gì hết. Tôi không chơi bóng đá trên FIFA hay Playstation, tôi không đá giao hữu giỡn chơi. Tôi luôn cố kết liễu đối thủ.
Khi tôi lớn lên, trổ mã và cao hơn, một số thầy giáo và phụ huynh bắt đầu làm tôi cáu. Tôi không bao giờ quên lần đầu tiên nghe một người lớn hỏi mình: “Này, nhóc bao nhiêu tuổi thế? Sinh năm bao nhiêu nói thật đi”.
Tôi ngạc nhiên nhìn họ theo kiểu: Ông nói thật hay đùa thế?
Khi lên 11 tuổi, tôi đã đá cho đội trẻ của Lierse, và có lần phụ huynh của đội đối thủ đã cố ngăn tôi vào sân. Ông ta hành xử cứ như muốn xem chứng minh thư của tôi vậy.
Bố tôi không có mặt ở đó. Bởi vì ông không có ô tô để chở tôi đi dự mấy trận sân khách. Tôi lúc nào cũng lủi thủi một mình, phải tự bảo vệ mình. Trước sự nghi ngờ của phụ huynh phía bên kia, tôi lấy căn cước từ giỏ và cho họ xem. Họ cầm lấy cái thẻ, chuyền tay nhau, nghi ngờ và dò xét. Máu nóng chạy rần rật cơ thể, và tôi rủa: “Coi đi, rồi tôi sẽ giết con trai của mấy ông bà. Rồi ông bà sẽ chở nó về mà không cách gì dỗ cho nó nín khóc được”.
Tôi muốn trở thành cầu thủ Bỉ hay nhất lịch sử. Mục tiêu của tôi đó. Không phải cầu thủ giỏi, không phải cầu thủ vĩ đại mà phải là hay nhất lịch sử. Tôi chơi bóng với rất nhiều thịnh nộ, bởi vì quá nhiều thứ mà tôi phải kìm nén khi ở nhà, lúc còn trẻ… Chuột chạy đầy trong nhà tôi, tôi chẳng có nổi TV để xem Champions League, và đám người lớn kia cứ nghi ngờ tôi.
Từ khi còn trẻ, tôi đã đặt ra cho mình một nhiệm vụ cảm tử.
Khi lên 12, tôi đã ghi được 76 bàn sau 34 trận.
Tôi ghi tất cả những bàn thắng ấy bằng đôi giày mượn từ bố. Khi chân tôi đã bằng chân bố, hai bố con đã phải chia nhau mà dùng cùng một đôi giày.
Một ngày nọ tôi gọi ông ngoại, một trong những người quan trọng nhất trong đời tôi. Ông là mối liên kết giữa tôi với Congo, quê hương của cả bố lẫn mẹ. Một ngày nọ, tôi nói chuyện với ông qua điện thoại và khoe: “Con đang chơi được lắm. Con ghi 76 bàn và bọn con vô địch quốc gia. Những đội bóng lớn đang chú ý tới con”.
Bình thường, ông luôn muốn nghe tôi nói chuyện về bóng đá. Nhưng lần này hơi lạ. Ông nói: “Yeah, Rom. Tuyệt vời đấy. Nhưng con có thể cho ông một ân huệ không?”
“Chuyện gì vậy ông?”
“Hãy chăm sóc mẹ, con nhé”.
Tôi đã hơi bối rối. Sao ông lại nói thế nhỉ.
“Mẹ ư? Hai mẹ con con vẫn ổn mà”.
“Không. Hứa với ông đi. Con phải hứa. Chỉ cần con hứa sẽ chăm sóc mẹ con, tức con gái của ông. Cứ hứa đi!”.
“Dạ, con hiểu rồi. Con hứa với ông”.
Ông mất năm ngày sau đó. Và tôi hiểu vì sao ông bắt tôi phải hứa.
Tôi luôn buồn khi nghĩ về việc ấy, vì tôi luôn ước ông có thể sống thêm bốn năm để nhìn thấy tôi khoác áo Anderlecht. Tôi ước gì ông tận mắt chứng kiến tôi thực hiện lời hứa của chính mình, chứng kiến cuộc sống của mọi người trong gia đình ổn hơn.
Tôi hứa với mẹ mình sẽ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp ở tuổi 16.
Tôi đã muộn mất… 11 ngày.
Ngày 24/5/2009.
Một trận play-off chung kết. Anderlecht – Standard Liege.
Đấy cũng là cái ngày điên nhất đời tôi. Nhưng chúng ta cùng tua ngược lại một chút.
Đầu mùa giải ấy, tôi còn chưa phải là thành viên chính thức của đội U19 Anderlecht. Rồi tôi được kéo ra khỏi băng ghế dự bị. Tôi đã rất ngạc nhiên: “Làm thế nào mình lại được ký hợp đồng chuyên nghiêp ở tuổi 16 khi còn đang dự bị ở đội U19?”
Thế là tôi đặt một ván cược với HLV trưởng.
Tôi nói với ông ấy: “Con cam đoan với thầy một điều. Nếu tin dùng con, con sẽ ghi 25 bàn trước tháng 12”.
Ông ấy cười rất to. Ông ấy cười vào mặt tôi theo đúng nghĩa đen.
Tôi nói: “Cứ việc cược đi”.
Ông ấy nói: “OK thôi, nhưng nếu trước tháng 12 mà ghi không được 25 bàn, cậu sẽ ngồi dự bị mút chỉ”.
Tôi nói: “Được. Nhưng nếu con thắng, thầy sẽ phải chùi hết mấy chiếc xe trung chuyển chờ các cầu thủ từ sân tập về nhà”.
“OK, chốt thế đi!”
“Còn một điều nữa. Thầy phải làm bánh kếp cho bọn con mỗi ngày”.
“Không thành vấn đề”.
Đó là ván cược sai lầm nhất cuộc đời ông ấy.
Vì tôi đã ghi được 25 bàn ngay trong tháng 12. Và đến Giáng sinh thì đám cầu thủ chúng tôi đã được ăn bánh kếp.
Hãy rút kinh nghiệm nhé: Đừng bao giờ đùa với một thằng nhóc đói khát!
Tôi ký hợp đồng chuyên nghiệp với Anderlecht vào đúng ngày sinh nhật, ngày 13/5. Việc đầu tiên tôi làm ư? Mua game FIFA mới và một gói truyền hình cáp. Lúc ấy đã là cuối mùa giải và tôi ở nhà thư giãn. Nhưng năm ấy giải vô địch Bỉ kết thúc theo một cách rất điên loạn. Anderlecht và Standard Liege có cùng điểm số và hai đội buộc phải đá hai trận play-off để tranh chức vô địch.
Trận lượt đi, tôi ngồi nhà xem TV như một người hâm mộ bình thường.
Nhưng đến ngày thứ Hai, tôi nhận được cuộc gọi từ HLV của đội dự bị.
“Alo?”
“Rom à? Đang làm gì thế?”
“Chuẩn bị vào công viên đá bóng ạ”.
“Không, không, không, không, đừng đi. Dọn đồ đi. Ngay và luôn”
“Sao thế? Tôi làm gì sai à?”
“Không, không, không. Cậu phải đến sân ngay. Đội một đang cần cậu”.
“Gì? Tôi á?”
“Ừ, cậu đó. Nhanh lên”.
Tôi bay ngay vào phòng ngủ của bố: “Bố. Nhấc mông lên. Mình đi liền bây giờ!”
Ông ấy sửng sốt theo kiểu: “Vụ gì? Đi đâu thế?
Tôi đáp: “ANDERLECHT, trời ơi”
Tôi bay đến sân vận động, lao vào phòng thay quần áo và gặp nhân viên phụ trách trang phục. Ông ấy hỏi: “Nhóc con thích áo số mấy”.
Tôi đáp: “Cho tôi áo số 10”.
Ông ấy hỏi: “Rồi, biết thích số 10 rồi. Nhưng giờ mặc số mấy?”
“Số 10,” tôi đáp.
Hahaha. Tôi chẳng biết sao mình lại nói vậy. Chắc là trẻ trâu không biết sợ.
Ông ấy bảo cầu thủ từ đội trẻ lên chỉ được lấy áo số 30 trở lên thôi.
Tôi nói: “OK. Ba cộng sáu là chín. Vậy cho tôi số 36”.
Đêm ấy tại khách sạn, các cầu thủ đội một bảo tôi hát cho họ nghe tại bữa ăn tối. Tôi không nhớ mình đã chọn bài hát gì. Đầu tôi lúc đó còn đang bay.
Sáng hôm sau, bạn tôi gõ cửa nhà rủ tôi đi đá bóng. Mẹ tôi đáp: “Nó đi đá rồi”.
Bạn tôi hỏi: “Đá ở đâu cơ”
Mẹ bảo: “Ở chung kết ấy”
Chúng tôi đến sân bóng bằng xe buýt. Mọi cầu thủ đội một đều bước vào sân với bộ đồ vest rất ngầu, ngoại trừ tôi. Tôi rời khỏi xe buýt với bộ đồ rất xuề xòa, và máy quay của đài truyền hình thì chĩa thẳng vào mặt tôi. Mất khoảng 300 mét để đi từ cổng vào phòng thay quần áo. Đi bộ tầm ba phút. Ngay khi vừa đặt chân vào trong phòng, điện thoại tôi bắt đầu đổ chuông. Mọi người nhìn thấy tôi trên TV. Tôi có 25 tin nhắn trong vòng có ba phút. Lũ bạn tôi đang sướng điên.
“Ê mày, sao mày có mặt ở đó?”
“Rom, chuyện gì vậy? Sao mặt mày chình ình trên TV thế?”
Tôi chỉ đáp duy nhất tin của thằng bạn thân nhất. Tôi bảo: “Ê mày, tao không biết có được ra sân không. Tao cũng không biết chuyện gì đang diễn ra nữa. Mà thôi mày cứ xem TV đi”.
Phút thứ 63, HLV tung tôi vào sân.
Khi chạy những bước đầu tiên trong chiếc áo Anderlecht, tôi được 16 tuổi 11 ngày.
Hôm ấy chúng tôi thua trận, nhưng tôi thì vẫn ở tuốt thiên đường, vì tôi đã giữ lời hứa với mẹ và ông ngoại. Đấy là khoảnh khắc mà tôi biết gia đình mình sẽ ổn.
Mùa tiếp theo, tôi vừa phải theo học năm cuối phổ thông trung học vừa chơi bóng tại Europa League. Khi đến trường, tôi vác theo cả balo to tướng để đáp luôn chuyến bay chiều. Chúng tôi vô địch Bỉ từ rất sớm và tôi nhận giải Cầu thủ trẻ hay nhất của cộng đồng Pháp ngữ ở Bỉ. Thật là điên loạn.
Tôi thực sự mong đợi tất cả những điều đó, chỉ là không nghĩ nó lại đến sớm thế. Đùng một cái truyền thông vây quanh mình và đặt lên vai những kỳ vọng, đặc biệt là với đội tuyển quốc gia. Nhưng không hiểu vì sao, tôi lại chơi rất tệ trong màu áo đội tuyển.
Nhưng nào, tôi mới có 17 tuổi thôi. Sau đó là 18, 19. Vẫn rất trẻ.
Khi mọi thứ diễn ra suôn sẻ, báo chí gọi tôi là Romelu Lukaku, trung phong của Bỉ.
Nhưng khi mọi thứ chệch choạc, họ gọi tôi là Romelu Lukaku, người tiền đạo Bỉ gốc Congo.
Nếu không thích cách tôi thi đấu, chẳng sao cả. Nhưng tôi sinh ra trên mảnh đất này. Tôi trưởng thành tại Antwerp, Liege và Brussels. Tôi đã mơ được chơi cho Anderlecht, tôi mơ mình sẽ thành Vincent Kompany. Tôi sẽ khởi đầu cuộc nói chuyện với tiếng Pháp rồi kết thúc nó với tiếng Hà Lan, bồi thêm một chút tiếng Tây Ban Nha, tiếng Bồ Đào Nha hay Lingala, tùy theo hàng xóm của mình là những ai.
Nhưng tôi là người Bỉ.
Chúng ta đều là người Bỉ.
Sự phong phú về nguồn gốc đã tạo nên đất nước này. Phải không?
Tôi không biết tại sao nhiều người dân ngay trên nước mình lại muốn nhìn thấy tôi thất bại. Tôi thực sự không hiểu. Khi tôi gia nhập Chelsea và bị ngồi dự bị, người ta cười nhạo tôi. Tiếng cười nhạo ấy theo tôi qua đến West Brom.
Nhưng không sao. Những kẻ không ủng hộ tôi đâu có ở cạnh tôi khi chúng tôi đổ nước vào sữa. Họ không ở cạnh tôi khi tôi chưa có gì, làm sao họ hiểu tôi được. Làm sao họ biết tôi phải trải qua mười năm tuổi thơ không được xem Champions League, chỉ vì không có tiền trả tiền truyền hình cáp. Tôi đến trường, nghe bạn bè bàn luận sôi nổi về trận chung kết mà mình không biết gì. Trận năm 2002, Real Madrid đấu với Leverkusen, tôi cứ nghe lũ bạn nói về cú vô-lê, nhưng tôi đâu biết chúng nói về cú vô-lê nào?
Tôi phải giả bộ như mình cũng xem trận đấu ấy rồi và biết chúng đang nói về điều gì.
Hai tuần sau trận chung kết 2002, ngồi trong lớp học sinh học, một đứa bạn tải xuống video của trận đấu từ Internet, tôi mới lần đầu tiên thấy cú vô-lê chân trái của Zinedine Zidane vào góc lưới.
Mùa hè năm ấy, tôi đến nhà đứa bạn ấy để xem Ronaldo “Người ngoài hành tinh” đá trận chung kết World Cup. Toàn bộ giải năm ấy, tôi chỉ toàn được nghe qua lời kể của đám bạn học. Tôi còn nhớ đôi giày năm 2002 của mình bị thủng lỗ chỗ. Những lỗ lớn nữa là khác.
Mười hai năm sau, tôi lần đầu được dự World Cup.
Và bây giờ, tôi lại đang dự thêm một World Cup nữa. Tôi sẽ cố tận hưởng niềm vui lần này. Đời quá ngắn cho những cơn đau đầu và nỗi buồn. Mọi người cứ nói điều gì họ thích về đội tuyển và về tôi.
Khi còn nhỏ, tôi không có may mắn được xem Thierry Henry thi đấu. Giờ tôi học hỏi rất nhiều từ anh ấy trong thời gian tập luyện trên tuyển. Tôi đứng cạnh một huyền thoại bằng xương bằng thịt, học hỏi anh ấy cách chạy vào những khoảng trống. Thierry có lẽ là người duy nhất trên thế giới xem bóng đá nhiều hơn tôi. Chúng tôi tranh luận về mọi thứ. Hai anh em cứ ngồi hàng giờ và cãi nhau về… giải hạng Nhì Đức.
Tôi bảo: “Thierry, anh có xem cách Fortuna Dusseldorf dàn quân chưa?”
Anh ấy bảo: “Hỏi vớ vẩn thế. Tất nhiên là có”.
Được tranh luận với anh ấy là điều tuyệt vời nhất.
Tôi thật sự chỉ ước gì ông ngoại còn sống.
Tôi không chỉ nói đến Man Utd.
Không chỉ là Champions League.
Không chỉ là những kỳ World Cup.
Tôi ước ông còn sống không phải để chứng kiến thành công của tôi, mà để nhìn thấy cuộc sống của cả gia đình. Tôi ước gì mình có thể gọi được một cuộc lên thiên đàng, để cho ông biết tất cả những chuyện này.
“Ông thấy không? Con hứa với ông rồi mà. Con gái ông sẽ ổn. Chuột chẳng còn chạy trong nhà. Không ai phải ngủ trên sàn nhà. Không một ai phải buồn. Bọn con ổn lắm, ổn lắm ông à.
Người ta cũng chẳng còn kiểm tra thẻ căn cước của con nữa. Vì họ đã nhớ tên con!”
Hoài Thương (dịch)
© 2021 MUVODOI.NET All rights reserved.
Leave us a reply